Bài thi: Dương Tiểu Bình

Ngày tháng năm sinh: 11/03/2003

Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống:  TP HCM

Nơi học tập/ Công tác: Arena Nguyễn Đình Chiểu

Bảng dự thi: Học viên

Hạng mục: Nhiếp ảnh

GIỚI THIỆU BẢN THÂN

Tôi tên là Bình, Dương Tiểu Bình, là một sinh viên ngành mỹ thuật đa phương tiện. Để cảm nhận được sâu sắc sự ảnh hưởng trực tiếp của các loại rác thải trực tiếp đến môi trường, tôi đã đi tiền trạm trực tiếp tại những tuyến đường, dòng sông tới những cây cầu bị ảnh hưởng nặng bởi rác thải sinh hoạt. Không chỉ thế còn cả rác thải công nghiệp và những khu vực xử lý rác thải. Tôi đã lắng nghe, và cố gắng hòa hợp cảm xúc của của những con người yêu môi trường vào từng bức ảnh, chỉ mong rằng qua những bức ảnh này tôi được phép thay lời họ, nói lên mong ước, nói lên khát vọng, nói lên tình yêu, mong muốn thay đổi tích cực môi trường sống, môi trường thiên nhiên và môi trường trái đất.

HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH

MÔ TẢ Ý TƯỞNG

ĐỂ TIẾP TỤC PHÁT TRIỂN

Ở chốn hiện đại còn những góc khuất của sự tàn phá, mà không ai khác nguyên nhân của sự tàn phá đó là chính do con người gây ra. Con người tàn phá từ nguồn nước khởi sinh tới làn không khí duy trì sự sống, từ trong mặt đất đến khói bụi từ ngay những thiết bị hằng ngày. Nhưng đó chỉ là một góc nhỏ, phải chăng chỉ là một sự cần thiết mà chưa tìm được phương pháp giải quyết? Trước khi trở thành những nhà môi trường học, những nhà động vật học, sinh học, những người bảo vệ môi trường thì chúng ta nên nhìn nhận lại sự tàn phá môi trường đó thật ra là những “hiển nhiên”. Có người xài, người sử dụng thì sẽ những người xả, người xử lý. Chung quy lại cũng chỉ là quy luật cung cầu về mặt triết lý. Con người cần uống nước, nhưng cần nó được chia thành chai nhỏ, cần nó được đặt nhãn mác, cần nó được đóng dấu, chứng nhận. Từ một nhu cầu đơn giản trở thành một giai đoạn sản xuất mà kết cục của nó cũng sẽ là nền công nghiệp phát sinh ra rác thải công nghiệp và rác thải sinh hoạt. Đó là kết cục tất yếu, hay còn gọi là điều “hiển nhiên” khi con người phát triển. Ngưng những hoạt động sản xuất đó lại thì nền công nghiệp sẽ không phát triển, con người sẽ không phát triển, không hiện đại. Rác thải là kết cục của sự phát triển của con người. NHƯNG, đó không có nghĩa là chúng ta sẽ đứng nhìn, làm người chơi thứ ba trong chính trò chơi mà chúng ta khởi xướng. Chúng ta là bánh răng làm cho quy trình “thải ra” xuất hiện, thì chúng ta sẽ là người kết thúc nó.

Con người đóng góp trong quy trình xử lý rác thải, con người chính là người sẽ phải kết thúc vòng đời của rác thải. Không chỉ là một bộ phận con người, mà là toàn thể con người. Thu, gom, nhặt rác, cho đến phân loại, tái chế, biến nó thành nguyên liệu. Bằng một cách nào đó mà chúng ta, thay mặt thiên nhiên thay mặt điều “hiển nhiên” mà biến rác thải thành một điều tốt đẹp hơn. Con người nếu muốn phát triển, nếu còn muốn tiếp tục sống trong môi trường mà chính mình đã tàn phá thì sẽ phải bắt đầu thu nhặt, xử lý, tìm ra những phương thức để kết thúc vòng đời của rác thải.

Bài thi khác