Họ và tên: Nguyễn Thị Anh Thư
Ngày tháng năm sinh: 27/03/2001
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: TP HCM
Nơi học tập/ Công tác: Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn
Bảng dự thi: Cộng đồng
Hạng mục: Nhiếp ảnh
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Mình là người Tây Nguyên, lớn lên với núi đồi đất đỏ sương mù, với đủ đầy yêu thương từ gia đình và cả thiên nhiên. Khi biết rong ruổi khám phá những mảng xanh nơi mình sống, tâm hồn mình đầy mơ mộng và khát khao sống gần, sống chung với cỏ cây sinh vật. Với tốc độ phát triển hiện nay, mình nhận thấy được bao nhiêu là quán cafe, homestay gắn nhãn ‘check in sống ảo’ hot rần rần mọc lên trên sườn núi, chỉ đơn giản là khai thác tự nhiên, không hề quan tâm đến yếu tố bền vững, mình đã thực sự lo ngại về việc thành phố của mình rồi sẽ bị bê tông hóa, sẽ như Đà Lạt và nhiều nơi khác. Người ta chặt thì nhiều mà chẳng trồng bao nhiêu, khi tham gia tổ chức Bảo tồn thiên nhiên Gaia, chuyên tổ chức các chuyến trồng rừng, mình càng ý thức rõ hơn về sự nguy cấp, tiếng kêu cầu của mẹ Trái Đất. Vậy nên, khi biết đến cuộc thi Show It NOW, mình cổ vũ việc tuyên truyền, nâng cao nhận thức và hành động rất có ích trong thời điểm hiện tại vì vai trò của việc giữ gìn, bảo vệ là thuộc về tất cả mọi người trên Trái đất này. Hơn nữa, thử sức ở cuộc thi này, mình vừa được hiểu thêm, mở mang tầm nhìn, vừa được thưởng thức nghệ thuật cũng như tiếp cận những ý tưởng, thông điệp về hành tinh nơi mình sống, mình đã được truyền rất nhiều cảm hứng và niềm tin yêu thiên nhiên.
MÔ TẢ Ý TƯỞNG
XANH
Màu xanh với mình là hoa lá, vườn tược, là núi đồi quê nhà. Là những gì thuần khiết và nguyên bản nhất. 30 – 50 hay 200 năm sau, Trái Đất của tụi mình sẽ vẫn xanh chứ? Hay chỉ còn trong một giấc mơ?! Những tấm ảnh phim mình chụp được mỗi khi tận hưởng niềm hạnh phúc trong thiên nhiên, là khi mình có thể nếm được vị trong lành trên đỉnh một ngọn núi cao vào sáng sớm, khi mình thức dậy tại Khu dự trữ sinh quyển Đồng Nai để chuẩn bị cho một hành trình trồng rừng, xanh trên mỗi con đường hàng ngày mình đi về, hoặc khi nhìn thấy cuộc sống trồng trọt của người dân xứ trà B’lao quê mình. Vẫn còn màu xanh tức là vẫn còn hy vọng, tụi mình sống trong thời còn những khu rừng, mình mong ai cũng có thể nhìn thấy điều quý giá đó. Có vậy, mọi người mới ý thức thực sự trách nhiệm giữ gìn thiên nhiên kỳ diệu, nơi mà tụi mình còn được trú ngụ và tồn tại phát triển trong hàng triệu năm nữa.