Bài thi: Nguyễn Kim Xinh

ARENA MULTIMEDIA NƠI THỰC HIỆN ƯỚC MƠ VÀ ĐAM MÊ!

Em là Nguyễn Kim Xinh, hẳn là vẫn con rất xa lạ với tất cả mọi người, nhưng một phần nào đó được các Thầy/Cô-Anh/Chị ở trường biết đến, sau khi đạt giải bài viết qua cuộc thi “Chúng Ta Phá Cách” của Trường Arena Multimedia. Đó chắc chắn là sự may mắn quá lớn để đem đến cho em nhiều cơ hội hơn nữa trong cuộc sống và cũng rất có thể thay đổi con đường tương lai mà em sẽ đi.
Đây không phải chỉ là một bài viết đơn thuần để thể hiện tác phẩm của em. Mà nó đúng hơn là một câu truyện em sẽ kể qua những tác phẩm của mình, bằng tất cả cảm xúc và sự chân thực nhất trong suốt thời gian em ôm ấp giấc mơ thiết kế, giấu kín đam mê của bản thân mình với nhiều lý do mà chính em còn cảm thấy tiếc nuối.
Qua những tác phẩm, em không mong mình sẽ nhận lại thật nhiều lời khen từ mọi người. Em chỉ hạnh phúc khi mọi người chịu lắng nghe em, hiểu được cảm xúc của em mỗi tác phẩm, vì khi được vẽ, được sống với đam mê của mình. Thì con người của em được bọc lộ chân thật nhất. Đó là những điều em muốn gửi gắm, truyền đạt không từ lời nói. Nhưng hẳn là một khi người nào đó, cảm nhận được ý nghĩa của các tác phẩm em trình bày. Thì đó mới chính là thông điệp đúng và tốt nhất đi đến trái tim mỗi người.
Em sẽ bắt đầu chia sẻ từ những người luôn sát cánh bên em, luôn đem lại cho em rất nhiều cảm giác để nung nấu niềm đam mê của mình.
Ngày 13/04/2012, qua mỗi tác phẩm em đều ghi lại ngày tháng được vẽ. Đúng hơn là thói quen thôi ạ. Hơn hết, đó là ngày mà em bắt đầu vẽ người thân trong gia đình của mình. Không phải là Mẹ vì rất khó để có thể mở lời mong Mẹ làm mẫu cho vẽ ạ. Nhưng vẫn còn đấy những người không hẳn ủng hộ, cũng chẳng phản đối. Cứ ngắm ngầm khuyến khích cho em được vẽ ạ. Là Chị Hai và Chị Ba của em. Thế nên khi vẽ các Chị của mình, em đã dành hết tâm trí, lẫn sự tĩ mĩ, chau chuốt để mà vẽ sao cho giống Chị mình, vẽ sao cho Chị tin mình có tài năng rồi ủng hộ mình hơn.
Qua tác phẩm “CHỊ HAI” và “ CHỊ BA”, em muốn gửi đến hai Chị lời Cảm ơn mà bấy lâu nay người em này chưa thể mở lời. Vì cả hai luôn tạo mọi điều kiện cho đứa em út này được vẽ, được hạnh phúc với điều đó!
Em CẢM ƠN các CHỊ rất nhiều!!!

Tác phẩm “CHỊ BA” (Năm 2012)

 

Tác phẩm “CHỊ HAI” (20/3/2014)

Ngay cả đứa em họ còn nhỏ xíu trong nhà, em cũng mang nó ra làm người mẫu để luyện kĩ năng vẽ của mình. Nhưng khi nó đem tranh về khỏe Mợ thì em cũng đã nhận được rất nhiều lời khen từ Mợ. Đấy là bức “ĐỨA EM” (16/07/2013) mà em lôi kéo người mẫu nhí của mình ra vẽ.

Tác phẩm “ĐỨA EM” (16/07/2013)

Các Bức tranh có phần bị ố màu, vết bẩn vì thời gian và cũng do em chẳng thể lưu giữ một cách đàng hoàng mà toàn là giấu nơi này dời đi nơi nọ.
Để rồi, cứ mơ mộng cho sở thích vẽ của mình. Khi bé, trong tâm trí của em, hình mẫu cho sự thành công trong tương lai của chính mình là một kiến trúc sư hay một họa sĩ tài ba. Thế nên không lạ gì khi em cũng tập vẽ tô màu như bao người yêu tranh ảnh khác. Với em, tranh vẽ màu thì không thể đánh giá đẹp xấu. Phải cảm nhận từ những gì ẩn chứa sau đó, cái hồn của nó dẫn dắt mỗi người và điều mà tác giả muốn thể hiện.
Hơn hết, thực tế thì mỗi người luôn có cách sử lí màu sắc bằng cá tính riêng của họ. Vậy nên em cũng có thêm những tác phẩm vẽ bằng màu phấn. Tuy khá lâu rồi nhưng em rất quý vì những bức tranh ấy, nếu mọi người có thể thấy bản gốc. Thì nó được vẽ không phải trên tờ giấy A4 gọn gàn, trắng ươm. Mà được vẽ trên các tờ giấy bìa tập hoặc chỉ là giấy cũ thôi ạ. Vì cảm hứng và cũng vì lúc đó em không có điều kiện nhiều để chăm bẩm cho sở thích của mình.
Đó là khoảng thời gian lớp 9 (năm 2009). Là bức “SẮC MÀU” và “HOÀNG HÔN”. Cả 2 đều là cảnh chiều tà, nhưng luôn là cảm hứng cho một người hướng nội như em, nó luôn cuốn hút em với ánh sang mờ ảo dần buông của thời gian kết thúc ngày. Như sự giao nhau giữa ngày và đêm. Qua đây cũng kể mọi người nghe. Đó là hầu hết tất cả các bức tranh em vẽ, đều là đêm khuya không ai thức, không ai nhìn hay có thể biết em đang vẽ vời. Vì có hai lý do lớn. Thứ nhất, em sợ mọi người biết em không học bài mà chỉ lo vẽ. Thứ hai, là em vẽ không được khi ai đó nhìn em vẽ. Có chút kì lạ đúng ạ.

Tác phẩm “SẮC MÀU”.
Tác phẩm “HOÀNG HÔN”.

Những gam màu chất chứa nhiều cảm xúc và luôn đem lại cho mỗi người sự trầm tư suy ngẫm. Tuy rực rỡ nhưng chỉ khi ai đó biết nắm bắt không gian, thời gian thì mới hiểu hết. Khoảnh khắc trôi rất nhanh, ấy thế mà nó dai dẵng mình cả đời.

Em cũng như bao bạn trẻ khác thôi ạ, cũng rất vui mỗi khi được sự quan tâm và ánh mắt có phần ngưỡng mộ của mọi người dành cho mình. Thế nên, từ những bức tranh vẽ thành viên trong gia đình hay là những tác phẩm mỗi khi đêm xuống. Được mang đến trường, đến lớp mà khoe với bạn bè. Mà bộc bạch rằng: “Tao thích vẽ lắm tụi bây ơi, nhưng chắc khó mà theo học vẽ được”. Chỉ nói được có thế, vì sau đó là tụi bạn tranh nhau kêu vẽ đứa này, đứa nọ. Kêu tặng tao bức này, bức kia…Thật lòng, không biết nên vui hay nên buồn và nên trách hay nên cám ơn tụi bạn này đây ạ.
Nhưng suy cho cùng, nhờ đám bạn thể hiện sự “ngưỡng mộ” ấy mà em có thêm động lực và giữ được đam mê vẽ cho đến bây giờ.
Năm 2012-2013, là thời gian em vẽ bạn bè nhiều nhất. Vì khi ấy, niềm đam mê mong được thi vào cánh cửa của Đại học Kiến Trúc thành phố Hồ Chí Minh lớn hơn bao giờ hết. Nên sẽ không bất ngờ thời gian ấy em toàn vẽ bạn bè. Em đã thể hiện qua tác phẩm “BẠN THẢO” và “BẠN TRÂN”.

Tác phẩm “BẠN THẢO” (22/06/2013)
Tác phẩm “BẠN TRÂN” (15/07/2013)

Và không ai là không vẽ thần tượng của mình khi có thể đúng không ạ? Em cũng không ngoại lệ, thế nên sẽ rất khác khi thần tượng của mình là một người đẹp, có sự ảnh hưởng đến xã hội nữa ạ. Tác phẩm “THẦN TƯỢNG” (01/10/2016), cũng có từ sự yêu mến của em dành cho người em thích. Cũng mong rằng, khi thấy được tác phẩm thì thần tượng cũng yêu thích tác phẩm này.

Tác phẩm “THẦN TƯỢNG” (01/10/2016)

Em cũng không thể thiếu sót quên đi hững người luôn là sự động viên khuyến khích em, em còn nợ họ rất nhiều chứ chỉ một vài bức tranh vẽ dành tặng cho họ. Trong cuộc sống, không thể thiếu những người bạn và người luôn giúp đỡ khi chúng ta gặp khó khăn đúng không ạ. Từ tác phẩm “ÁNH MẮT” (22/07/2016) cho đến tác phẩm “NGƯỜI CÔ” (08/03/2017), luôn mang đến cho em sự trân trọng và đáng quý hơn bao giờ hết, hơn bất kì ai, đó là sự ủng hộ của họ trong thời gian khó khăn. Ánh mắt ấy, không một ai hiểu hết, không ai thấy được trong tác phẩm “ÁNH MẮT”. Tuy nhiều nổi niềm và chất chứa nhưng khi khích lệ em thì đôi mắt ánh đầy ấm áp yêu thương. Em rất nhớ người ấy, người có đôi mắt luôn có nổi buồn không bao giờ nói ra. Chỉ biết khuyên em hãy vui, hãy cố gắng. Còn bản thân thì lại chịu một mình bao khó nhọc.
Xin lỗi vì vẫn không đủ sức khiến đôi mắt ấy vơi đi nổi buồn, “ÁNH MẮT”!
Và cám ơn “NGƯỜI CÔ” luôn giang rộng vòng tay mỗi khi con mệt mỏi, cần sự bình yên sẽ tìm về với Cô.

Tác phẩm “ÁNH MẮT” (22/07/2016

Con Cám ơn Cô!

Tác phẩm “NGƯỜI CÔ” (08/03/2017)

Đặc biệt, trong quãng thời gian em bỏ đi cơ hội thi thố vào trường kiến trúc. Hè năm 2013, vì quá thích vẽ tranh chân dung truyền thần. Mà thời gian ấy cũng có rất nhiều người yêu thích muốn có bức tranh riêng của bản thân, được vẽ bằng bút chì nhưng giống y như thật. Em cũng thế, em cũng đã tìm người để vẽ. Nói đúng hơn đó là kiếm tiền bằng đam mê, bằng bàn tay mình làm nên. Cảm giác ấy rất tuyệt. Không biết mọi người có từng trải qua chưa? Và cảm nhận được hết những gì em kể không? Nhưng hắc chắn em không bao giờ quên, đơn đặt hàng đầu tiên của mình, tờ tiền mình cầm do chính mình kiếm được. Rất đáng trân trọng và hạnh phúc.
Và đây, “BỨC ĐẦU TIÊN” nó không mang ý nghĩa lần đầu em vẽ, mà nó muốn nói đến cảm giác lần đầu vẽ tranh thuê cho người khác, kiếm tiền bằng đam mê của mình. Dù chỉ được một, hai bức vì thời gian ấy gia đình không muốn em bỏ dở dang việc học mà ngồi vẽ người này thế nọ. Rất buồn vì em cũng chẳng dám cãi lời mà cất đi mơ mộng “kiếm tiền”.

Tác phẩm “BỨC ĐẦU TIÊN” (27/07/2013)

Tuy dạo gần đây em có phần trầm tĩnh lại, cũng không có quá nhiều thời dành cho em để ngồi vẽ những gì mình yêu thích. Nhưng những đêm ngồi suy ngẫm, những ngày lang thang vòng quanh trung tâm thành phố. Tiếng xa cộ, tiếng cười nói…ồn ào đến mệt mỏi nhưng trong lòng cuả em yên ắng, tĩnh lặng. Em cảm nhận chính mình, rằng bản thân cần phải thực hiện điều gì đó mà chính em không một lần bước ra khỏi sự bảo vệ của gia đình. Không gì khác ngoài đi theo và thực hiện ước mơ của mình. Có gì vui sướng hơn là làm những gì mình thích và cũng là bước đệm đi đến thành công trong tương lai. Em mất quá nhiều thời gian trong cái vòng an toàn của mình. Phí rất nhiều cơ hội ngoài kia đang dành cho em. Từ những bức tranh vẽ cho đến thời gian gần đây là thích chụp ảnh. Nhìn sự mênh mông ngoài kia, bầu trời cao và rộng lớn đến thế. Sự nhỏ bé của em sẽ mãi không ai biết đến hay để ý tới. Em phải khẳng định bản thân cũng như quyết định chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình. Dù có mất thời gian, có đi đường vòng hay “ĐI CHẬM” thì em vẫn muốn mình thoát khỏi vùng an toàn mà thử thách bản thân.
Những tác phẩm “BẦU TRỜI” em chụp lúc ở trường (24/08/2017) bằng điện thoại của mình, khi đang đứng ngẫm nghĩ về tương lai của mình, nhìn mọi thứ xung quanh đang chuyển động. Em hiểu, mình nên bắt đầu cho thử thách mới và nắm bắt cơ hội trước mắt mà Arena Multimedia đã dành cho em. Còn trẻ, mình cứ vùng vẫy bằng tất cả những gì thanh xuân mang đến. Để không có sự hối tiếc mỗi khi nhìn lại con đường đã đi qua, có đúng có sai thì chúng ta cũng là người quyết định. Sự TỰ DO sẽ ý nghĩa hơn rất nhiều!

Tác phẩm “BẦU TRỜI” (24/08/2017)

Tác phẩm “ĐI CHẬM” (13/08/2017) cũng thế. Nó thể hiện rất nhiều điều qua đôi chân. Chỉ là đôi chân trần nhưng em muốn như thế. Mọi thứ tốt đẹp luôn bắt đầu bằng những điều đơn giản thuần túy nhất. Và phải nếm trải tất cả cảm giác mới đi đến được thành công. Thời gian và khó khăn không phải là lý do cho mình dừng lại. Vì có cố gắng em tin sẽ thành công!

Tác phẩm “ĐI CHẬM” (13/09/2017).

Ở trên, là một phần câu truyện em mang đến qua những khoảnh khắc em có được, để kể bằng cảm xúc cuả mình, cả chặng đường dài từ giấu kín cho đến muốn phá tan sự an toàn của bản thân. Vì tất cả cũng chỉ vì đam mê và mơ ước đi đến thành công bằng chính đôi chân bước khắp nơi, đôi tay vẽ tất cả những gì lướt qua cuộc đời mình. Ấp ủ là thế, nhưng em muốn mọi người biết. Chính ARENA MULTIMEDIA mới chính là chất xúc tác cho sự quyết tâm theo đuổi đam mê của mình. Cụ thể là được sự khuyến khích từ các Thầy/Cô, Anh/Chị trong trường ở quãng thời gian gần đây.
Tên tác phẩm hầu hết đều được gọi một cách chân thực, xúc tích nhất. Vì nghệ thuật với em không qua tên gọi, mà nó được truyền từ cái nhìn để đi đến cảm xúc của mỗi người.
Mong rằng, em và Arena Multimedia sẽ được là một gia đình để bước ra thế giới lớn đầy đam mê thử thách ngoài kia.
Em tin, cơ hội sẽ không bỏ đi với một người luôn cố gắng nắm giữ, dù có khó và dù có khổ thế nào đi chăng nữa.

CƠ HỘI mà ARENA MULTIMEDIA đã trao cho em!

Xin cám ơn thời gian mà Trường và quý Thầy/Cô, Anh/Chị đã quan tâm dành cho em. Em chân thành gửi lời CẢM ƠN đến mọi người!

Nguyễn Kim Xinh.

Bài thi khác