Họ và tên: Lưu Nguyễn Phương Thanh
Ngày tháng năm sinh: 15/03/2007
Nơi học tập/ Công tác: Trường Đại học Văn Lang, Bình Thạnh, TP.HCM
Hạng mục: Photo Story
Bảng dự thi: Cộng đồng
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Mình là Thanh, sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn. Trước đây mình ít để ý đến những giá trị truyền thống quanh mình, cho đến khi thực hiện bộ ảnh “Xóm chổi nhỏ – chuyến đi 25 cây số.” Chuyến đi ấy giúp mình nhận ra rằng truyền thống không xa vời mà nằm ngay trong nhịp sống hằng ngày. Mình muốn tham gia Show It NOW để chia sẻ hành trình nhỏ này — hành trình học cách nhìn, trân trọng và kể lại những điều tưởng chừng quen thuộc.
MÔ TẢ Ý TƯỞNG
Xóm chổi nhỏ – chuyến đi 25 cây số
Thanh luôn thích quan sát những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, nhưng đây là lần đầu tiên Thanh cầm máy ảnh – mượn từ bạn – để kể một câu chuyện qua ống kính. Khi nhận đề tài về văn hoá truyền thống, Thanh chạy đôn chạy đáo gần 25 cây số để tìm đến làng nghề chổi Bình Tiên (quận 6). Con hẻm nhỏ chỉ rộng chừng một, hai mét, vậy mà lại rực rỡ và tràn đầy sức sống.
Ở đó, cây chổi không chỉ là vật dụng, mà là “đứa con tinh thần” của người làm ra nó. Từng sợi đót được bện khéo, chặt gọn, bắt ốc đều tay — giản dị mà chứa đầy tự hào. Giữa Sài Gòn hối hả, nơi này vẫn giữ riêng cho mình một nhịp sống chậm, bình yên và đầy tình người. Bộ ảnh tuy chỉ vỏn vẹn năm tấm nhưng lại câu chuyện mà Thanh được nghe kéo dài suốt mấy tiếng.
Chuyến đi giúp Thanh hiểu rằng “truyền thống” không phải thứ xa vời, mà hiện diện ngay trong những điều quen thuộc nhất.
Thanh mong rằng không chỉ mình, mà thế hệ trẻ hôm nay và sau này sẽ dành thời gian tìm hiểu, trân trọng và lan tỏa những giá trị truyền thống dân tộc. Để một ngày nào đó, những “nghệ nhân ẩn mình” như các cô chú ở làng nghề chổi Bình Tiên sẽ được biết đến và trân quý hơn, xứng đáng với công sức mà họ đã dành cả đời để giữ nghề.
Thanh xin gửi lời cảm ơn chân thành đến các cô chú trong làng nghề, đặc biệt là chú Tư Trung – chủ xóm, người đã cho Thanh cơ hội được lắng nghe, chụp hình và kể lại câu chuyện này.
Tấm 1 (DSC_0426.jpg): Giữa đồng chổi đót: Hơi thở của nghề xưa – Những hạt bụi li ti lấp lánh trong nắng, xoáy quanh người thợ đang tỉ mỉ làm chổi. Cô đeo khẩu trang để bảo vệ phổi, vẫn kiên nhẫn giữa không gian đầy bụi đót – nơi hơi thở nghề đan xen cùng hơi thở của đời thường.
Tấm 2 (DSC_0355.jpg): Nâng niu từng sợi đót: Cái hồn của sản phẩm – Mỗi sợi đót được vuốt cho ngay, cắt cho đều, nâng niu như chạm vào điều gì thiêng liêng. Với họ, chổi không chỉ để bán – mà là cách giữ lại cái hồn của nghề tổ.
Tấm 3 (DSC_0380.jpg): Kiên trì giữ nghề: Nhịp thở của người thợ – Chú Tư Trung tỉ mỉ bắt từng ốc vít, đôi tay quen đến mức không cần nhìn. Bao năm trôi qua, chú vẫn ngồi đó – nơi góc hẻm thân thuộc, nơi tiếng khoan, tiếng chuyện trò hòa cùng mùi đót khô, như một bản nhạc quen thuộc của nghề.
Tấm 4 (DSC_0475.jpg): Quyết liệt và Sống động: Nét hồn của người thợ – Trong ánh sáng lao động, Thanh thấy rõ sức sống nơi từng khuôn mặt – vừa quyết liệt, vừa an nhiên. Giữa phố thị vội vã, họ vẫn giữ nhịp sống riêng, chậm rãi mà đầy tự hào
Tấm 5 (DSC_0455.jpg): Kết thúc: Niềm vui còn đọng lại – Buổi chụp khép lại, nhưng nụ cười và câu chuyện của cô chú vẫn vương lại trong lòng Thanh. Một hành trình 25 cây số – đổi lại là cái nhìn mới về truyền thống, gần gũi và đáng quý hơn bao giờ hết.



























