Họ và tên: Nguyễn Thị Hoàng Diệu
Ngày tháng năm sinh: 16/07/2007
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: Khu vực phía Nam (từ Đèo Hải Vân trở vào)
Nơi học tập/ Công tác: Đại học Văn Lang
Hạng mục: Photo Story
Bảng dự thi: Cộng đồng
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Xin chào! Mình là Hoàng Diệu – sinh viên ngành Truyền thông Đa phương tiện tại Trường Đại học Văn Lang. Là một người trẻ yêu thích văn hoá, bản sắc dân tộc, mình luôn tin rằng mỗi tác phẩm đều có thể kể một câu chuyện mang đậm dấu ấn linh hồn Việt. Từ những kiến thức và kỹ năng học được, mình muốn thử sức tại cuộc thi Show It NOW – một sân chơi sáng tạo giúp mình có cơ hội được thể hiện góc nhìn riêng, lan tỏa giá trị văn hóa Việt và học hỏi thêm từ những bạn trẻ cùng đam mê.
MÔ TẢ Ý TƯỞNG
ĐẤT SÉT ĐỎ
Làng nghề gạch gốm Mang Thít, thuộc tỉnh Vĩnh Long, là một trong những làng nghề lâu đời và nổi tiếng nhất miền Tây Nam Bộ. Từ hàng trăm năm nay, nơi đây được mệnh danh là “Vương quốc đỏ” – bởi màu đỏ đặc trưng của gạch, gốm được nung lên từ đất sét được bồi đắp bởi phù sa.
Giữa nhịp sống hiện đại đầy hối hả, làng nghề gạch gốm Mang Thít (Vĩnh Long) vẫn tỏa ra hơi ấm của lửa lò. Thế nhưng, cùng với quá trình công nghiệp hóa, giá trị truyền thống ấy đang dần phai nhạt. Những lò gạch cổ bị bỏ hoang, tiếng gõ gạch, tiếng quay gốm dần thưa thớt.
Dẫu vậy, vẫn còn đó những con người lặng lẽ bám nghề. Trong từng viên gạch, từng đường nét gốm là cả ký ức của một vùng đất, là niềm tự hào và tình yêu lao động. Bảo tồn làng nghề gạch gốm Mang Thít không chỉ là gìn giữ một phương thức sản xuất cổ truyền, mà còn là lưu giữ linh hồn văn hóa – nơi con người, đất và lửa cùng hòa làm một.
Tác phẩm 1 – NGÚT NGÀN: Những làn khói đen đặc cuộn trào từ miệng lò nung như hơi thở của đất trời, bốc lên cao, hòa vào nền mây xanh. Đó không chỉ là khói than, mà là biểu tượng của sức sống, của niềm tự hào về một nghề truyền thống vẫn bền bỉ tồn tại qua bao thế hệ. Dưới mái ngói cũ kỹ và bức tường gạch đỏ, những con người thầm lặng ngày ngày gìn giữ ngọn lửa nghề – để “đất” không chỉ còn là đất, mà hóa thành linh hồn, vươn xa tận cùng chân trời của ký ức và thời gian.

Tác phẩm 2 – hăng SAY mê: Người thợ với chiếc nón lá quen thuộc, cúi mình giữa những viên gạch đang phơi khô dưới mái nhà lợp nhựa trong. Tư thế cần mẫn, đôi tay dẻo dai, ánh nhìn tập trung – tất cả hòa thành một bản nhạc lao động tràn đầy năng lượng. Không có hào quang sân khấu, chỉ có niềm vui giản đơn khi được làm điều mình yêu, khi mỗi ngày trôi qua đều mang mùi đất, mùi nắng, và mùi của sự sống chân thật. Sự say mê ấy chính là nhịp đập của làng nghề – nơi con người và đất cùng hát lên bản tình ca của lao động và đam mê.

Tác phẩm 3 – TỪ BÙN ĐẾN NGỌC: Đôi tay rám nắng, lấm lem đất nhưng lại đang vuốt ve mặt gốm với sự nâng niu như chạm vào một sinh thể sống. Từ thứ bùn nâu vô tri, bàn tay con người đã thổi vào đó hơi ấm của cảm xúc, của kỹ nghệ, của tâm hồn. Hành trình “từ bùn đến ngọc” là hành trình hóa thân: từ đất thành gốm, từ thô ráp đến mềm mại, từ vô danh đến vĩnh cửu. Trong khoảnh khắc ấy, người thợ không chỉ làm nghề – họ đang sản sinh nên linh hồn của đất.

Tác phẩm 4 – ƯU BUỒN: Khuôn mặt bằng đất sét, đôi mắt nhắm nghiền, tựa như đang trầm mặc trong dòng suy tưởng bất tận. Vết nứt nhỏ trên da gợi cảm giác của thời gian, của sự chờ đợi và lặng thinh. Trong sự tĩnh mịch ấy, đất như có linh hồn – chứa đựng nỗi buồn cổ xưa, nhưng cũng là khát vọng được hóa thân thành một tác phẩm bất tử. Mỗi đường nét thô ráp là một lời tự sự, để rồi “ưu buồn” không còn là cảm xúc, mà là một phần của kiếp sống trong nghệ thuật.

Tác phẩm 5 – ĐÔI MẮT: Giữa những kệ gốm xếp chồng, ánh nhìn người nghệ sĩ như lạc vào một thế giới yên ả của hình khối và sắc đất. Mỗi chiếc chậu, chiếc bình mang vẻ đẹp mộc mạc mà thanh khiết – thứ vẻ đẹp tưởng chừng đã bị lãng quên giữa nhịp sống hiện đại. Bức ảnh như đôi mắt soi vào quá khứ, tìm lại hồn xưa của làng nghề. Ở đó, mọi thứ đều tĩnh lặng, chỉ còn lại sự say mê của bàn tay và niềm tin rằng cái đẹp giản dị vẫn luôn tồn tại, chỉ cần ta chịu dừng lại để nhìn.























