Họ và tên: Mai Thị Liên
Ngày tháng năm sinh: 14.03.1996
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: Hà Nội
Nơi học tập/ Công tác: Tự do
Hạng mục dự thi: Cộng đồng
Portfolio: Nhiếp ảnh
Giới thiệu bản thân:
Xin chào, tôi là Liên – một người trẻ bình thường và tẻ nhạt. Tôi không phải là một đứa giỏi giang gì. Mọi kết quả tôi đạt được đều ở mức vừa đủ: vừa đủ điểm đỗ đại học, vừa đủ điểm qua môn, vừa đủ tiền tự nuôi sống bản thân … và vừa đủ để là một đứa con ngoan trong mắt bố mẹ. Nhiều lúc, tôi muốn mình hư một chút, phá phách một chút để được mọi người quan tâm hơn đến mình, để mọi người an ủi khi mình cảm thấy mệt mỏi. Nhưng… tôi lại chẳng đủ can đảm để làm điều đó. Tệ nhỉ?
Quãng thời gian 2 năm, sau khi rời khỏi giảng đường đại học tôi chỉ quẩn quanh với một công việc văn phòng sáng đi tối về, không hẹn hò, không hội nhóm và cũng không có những mối quan hệ. Cuộc sống tẻ nhạt cứ mãi lẽo đẽo theo tôi như thể tôi có thể vẽ lên một bức tranh cuộc đời mình. Tôi không có thói quen nói ra những suy nghĩ , tôi để chúng bừa bộn trong đầu mà không thèm sắp xếp. Khi mà mọi thứ chồng chất lên nhau tôi sẽ tìm góc cùng chiếc laptop cùi – nơi lưu trữ rất nhiều bức ảnh chụp có thể méo mó, có thể lửng lơ, nhưng chúng làm tôi vui, làm tôi nhớ lại những câu chuyện từng trải qua và nhớ lại một thời tuổi trẻ đầy mộng mơ và nhiệt huyết.
Tham gia Show It Now lần này, mục đích của tôi đơn giản chỉ muốn mình viết ra một điều gì đó để ít nhất bản thân có thể cảm thấy nhẹ nhàng hơn, được chia sẻ những rung động của bản thân thông qua những bức ảnh.
Hạng mục Nhiếp ảnh:


Có lẽ những ai đến Hà Nội, đều không thể không biết Cầu Long Biên – một chứng nhân lịch sử, nơi lắng đọng những kí ức về Hà Nội – Một thời đạn bom, một thời hòa bình. Hàng ngày, cây cầu chứng kiến dòng người qua lại từ sáng sớm đến tối mịt, bao nhiêu chuyến tàu đến và đi giống như những người trẻ, vì một lý do nào đó chọn Hà Nội như một điểm dừng chân và cũng có thể là điểm dừng cuối trong chuyến hành trình tìm kiếm những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp. Bức ảnh mình chụp lúc chiều tà, khi từng tia nắng len lỏi qua từng thanh sắt để lại cây cầu với một màu sắc đượm buồn, cô đơn.






















