Năm sinh: 05/05/2002 Hạng mục dự thi: Cộng đồng Portfolio: Nhiếp ảnh
1 lượt xem
Chia sẻ
Họ và tên: Trịnh Trung Kiên
Ngày tháng năm sinh: 05/05/2002
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: TP. HCM
Nơi học tập/ Công tác: THPT Nguyễn Hữu Cầu
Hạng mục dự thi: Cộng đồng
Portfolio: Nhiếp ảnh
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Tôi là Kiên và đến để tìm ra chính mình.
HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH
TỆ
Tôi đã suy nghĩ nhiều, về mọi thứ. Để bản thân có thể nói ra. Con người ta được dạy rằng “tốt khoe, xấu che” nên ai cũng thật đẹp. Con người có bao giờ nói ra những suy nghĩ bản thân. Họ sợ, sợ nói lên cái tiêu cực bản thân. Với tôi, sự tiêu cực khiến bản thân có khi chán nản, đau khổ. Có khi như chất gây nghiện, khiến bản thân chìm đắm trong mê man. Đó là nỗi buồn, sự tuyệt vọng bản thân.
Người ta thể hiện cái đẹp, tôi thể hiện đau buồn. Mỗi đêm, tôi muốn mình được mơ thấy em, một giấc mơ đẹp. Hình ảnh em ám ảnh tôi theo thời gian. Cảm giác ấy thật đẹp.Tôi đã đợi thật lâu để có được cảm giác hạnh phúc mơ hồ. Tôi suy nghĩ thật nhiều về em, dù là đơn phương, nghĩ đến ngày hạnh phúc được cùng em nhìn về một hướng. Nhưng chẳng có gì đẹp đẽ như mơ mộng của tôi.
Từng ngày còn lại của đời học sinh, tôi dành thời gian đi qua những hành lang cũ, gom góp những gì còn sót lại chút vấn vương ký ức. Tôi biết là tôi phải rời xa em một ngày. Tôi cũng biết là có những ngày em khóc thật nhiều vì người ta đến bên ai khác. Hình ảnh em, trong tâm trí tôi gắn với hành lang cũ. Hàng lang dài, cô đơn, đi mãi, in dấu chân em. Dưới gốc phượng năm ấy, đã có một gã si tình. Tôi nhìn hoa phượng nghĩ đến em. Em bảo em thích những kỉ niệm, thế nên cất giữ chúng như món hàng quý giá. Mỗi lần nhìn hoa, tôi lại nhớ em nhiều. Em như bông hoa tôi chẳng bao giờ có thể hái. Những ngày hoa phượng rơi sẽ là ngày tôi khóc thật nhiều. Tôi nhớ em như học sinh nhớ hoa phượng, nỗi nhớ dài tiếc nuối.Em có thấy tiếc nuối thời gian đã qua? Em có nhớ đến lần đầu gặp tôi? Nhớ đến chút kỷ niệm trại Xuân? Cuộc sống vô tình tạo ra mắt xích nối ta lại với nhau. Thế nhưng sao không thể đến với nhau. Em nói hai mình có duyên nhưng chưa hề nói có phận. Tôi thấy mọi thứ xung quanh đều liên quan đến em. Tôi có lẽ đã suy nghĩ nhiều, mơ tưởng mông lung. Tôi thích bóng chuyền, em thích cầu lông. Chắc là tình cờ, khi cuộc đời tôi vì em mà vô tình rẽ ngang. Hi vọng tôi đã từng thật nhiều hơn bất kì ai. Hi vọng làm con người mù quáng, biến điều mơ tưởng tưởng thành hiện thực. Tôi hi vọng có thể đến bên em. Điếu thuốc tàn như cách em đến bên cạnh, gieo rắc hy vọng rồi vụt đi nhanh. Mỗi đêm trong căn phòng tối, tôi cô đơn nghĩ về em. Dằn vặt bản thân sao dễ đánh mất những thứ quan trọng. Cô đơn giết chết cảm xúc nên tôi vô cảm. Tôi nghiện nỗi buồn, khổ đau. Nhưng chẳng thể khóc, vì đâu ai hiểu được, chẳng ai nghe. Tôi sợ một ngày nói ra hết tất cả, chắc em sẽ vội rời xa.
Quay lại căn phòng tối, tôi lặp lại những ngày vô tận trong những nỗi buồn. Tự nhủ một ngày sẽ nói ra. Nếu em có rời xa, tôi sẽ cố quên em, sẽ cố quên những kỉ niệm. Hình bóng em gắn với mái trường này, chỉ còn vài ngày nữa thôi em, tôi sẽ đi để có thể quên em. Ta còn nhiều điều muốn nói, tôi còn nhiều thứ gửi gắm em trong những vần thơ. Nói chẳng bao giờ là đủ để có một kết thúc.