Họ và tên: Lê Thị Đức Hạnh
Ngày tháng năm sinh: 19/12/1996
Tỉnh/thành phố đang sinh sống: Hà Nội
Nơi học tập/Công tác: Trường Đào tạo Mỹ thuật Đa phương tiện Arena Multimedia
Hạng mục dự thi: Arenaites
Portfolio: Nhiếp ảnh
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Được biết đến Show It NOW đầu tiên là bởi các chị bên phòng đào tạo chia sẻ. Đọc giới thiệu về cuộc thi, tôi cũng có trong mình những điều gì đó muốn chia sẻ với cộng đồng. Không phải những đề tài lớn lao của xã hội. Chỉ đơn giản là muốn chia sẻ một chút thứ mà bản thân được nhìn ngắm mỗi ngày cho mọi người.
HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH
Những khung cảnh ngày ngày vẫn luôn xuất hiện. Điều mà có lẽ từng trăm nghìn năm trước hay đến vạn năm sau cũng sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Nhưng mỗi ngày dáng vẻ của nó lại chẳng hề giống nhau. Hai bức ảnh tôi đem đến chỉ đơn giản là hai khoảnh khắc ngắn ngủi trong vô vàn những khoảnh khắc mà con người ta đã từng trải qua. Bối cảnh là nơi không xa chính là Hà Nội. Một Hà Nội không phải là trung tâm thủ đô. Một Hà Nội đang dần phát triển là mở rộng. Nơi đây đã mọc lên những tòa cao ốc sừng sững. Nhưng cũng vẫn còn những khoảng trời bao la. Những ô đất trống trải chưa được phủ kín bởi các khối bê tông của đô thị. Vẫn còn những nét yên bình đến lạ thường nơi mà người ta đang chạy đua với thời gian bằng sự nỗ lực.

Bình Minh. Không phải là sớm thức giấc bắt gặp những tia sáng đầu ngày. Mà là nhận ra thì ra những tia sáng sau màn đêm là như vậy. Rực rỡ khiến con tim xao động. Ánh sáng đó khiến tôi nhận ra, một đêm thức trắng thật ra không khiến người ta mệt mỏi đến vậy. Bắt gặp ánh sáng bình minh qua khung cửa sổ. Hít thở cái không khí trong lành cũng những tiếng người dậy sớm tập thể dục hay bắt đầu một ngày lao động của họ. Một ngày bắt đầu thật bình yên như vậy.

Hoàng Hôn. Hà Nội mùa này thật sự rất nóng và oi bức. Kết thúc một ngày làm việc, người người ai cũng chỉ muốn thật nhanh chóng trở về nhà để xua tan sự mệt mỏi. Bao nhiêu ngày tôi cũng đi qua khung cảnh ấy. Thổn thức vì vẻ đẹp của thiên nhiên. Đã bao lần tôi bỏ qua khung cảnh ấy. Chỉ vì sự mỏi mệt của bản thân. Cho đến một ngày, cầm chiếc điện thoại trên tay, quyết định dừng xe trong chốc lát, thưởng thức khung cảnh mà thiên nhiên ban tặng, lưu giữ nó cho riêng mình. Mỗi lần ngắm nhìn lại, và cảm nhận vẻ đẹp dường như chẳng bao giờ mất ấy, tôi lại nhận ra, thì ra sự chững lại trong khoảnh khắc cũng khiến con người đỡ mỏi mệt, cũng khiến năng lượng được lấp đầy.






















