Họ và tên: Nguyễn Thị Kim Thoa
Ngày tháng năm sinh: 29/05/1995
Tỉnh/thành phố đang sinh sống: Hà Nội
Nơi học tập/Công tác: Trường Đào tạo Mỹ thuật Đa phương tiện Arena Multimedia
Hạng mục dự thi: Arenaites
Portfolio: Nhiếp ảnh
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Xin chào, đa phần mọi người gọi tớ là Kim.
Mọi thứ đến với tớ khá chậm – giống tớ. Thế nên Show it NOW đợt 3 rồi tớ mới lọ mọ tìm hiểu thông tin. Nhưng cũng rất may mình vẫn có thể tham gia trước khi chương trình kết thúc và trước khi mình qua tuổi để đăng kí dự thi.
HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH
Mặt trời không tắt trên đỉnh Thung Mài
Chúng tôi trở về Hà Nội sau chuyến đi vội vã 2 ngày 1 đêm, những ký ức ngắn ngủi về nơi này được gói gọn trong lớp áo chúng tôi mặc, êm đềm, hiền lành ở đó. Nắng Hà Nội làm nỗi nhớ về Hang Kia – Pà Cò, về Thung Mài càng có lý của nó.
Cách đây vài năm, Thung Mài là một nơi rất khó để đến bởi nạn buôn ma túy, bất kì người lạ nào lên khu vực này đều phải khai báo và trình bày lý lịch. Những hộ dân trong thời điểm đó đều có sẵn súng tự chế và cực kì căng thẳng khi có người ghé thăm. Và giờ đây, khi mọi thứ đi qua, Thung Mài ở lại với nỗi buồn và hoang sơ sâu thẳm.

Từ điểm săn mây Hang Kia chúng tôi lái xe thêm 1km, phải dừng lại ở đó vì con đường lên Thung Mài đầy đá dăm và đất, ô tô không thể tiến xa hơn, và có lẽ vài tháng tới, con đường này sẽ đổ bê tông… Thật vui khi mấy cô bé người H’Mông sẽ dễ đi học hơn, bố mẹ chúng cũng không còn phải đi những lối tắt qua hang núi….và không biết tốt hay xấu nhưng mọi người sẽ dễ để đến nơi này, sự hoang sơ và nghèo khó của nơi này có lẽ sẽ thay đổi.

Thung Mài chỉ có khoảng 40 hộ gia đình với trên dưới 150 người, nơi đây cách chợ Pà Kò 13km, với người H’Mông quãng đường đó chẳng nhiều nhặn gì hoặc họ cũng không có điều kiện để mở cho mình một phiên chợ riêng, hoặc vì niềm vui và háo hức khi xuống chợ vào sáng chủ nhật hàng tuần, con đường đó và niềm vui đó có lẽ với họ là đủ. Các nguồn thông tin và chính sách lên đây cũng chậm hơn bởi quãng đường núi và bởi sự cách biệt của Thung Mài bé nhỏ. Ấy vậy mà người Thung Mài vẫn cười rất xinh, ngôi nhà vẫn ấm áp củi lửa, chó mèo vẫn luôn thản nhiên phơi người.

Thung Mài bé nhỏ, tôi giữ ước mơ mở một tiệm sách ở đó. Một tiệm sách cho 40 hộ gia đình, Một tiệm sách cho những đứa trẻ đỏ hỏn. Một tiệm sách cho những ai tìm được nơi này sẽ có lí do để ở lại. Lâu hơn chuyến đi 2N1Đ này.
























