Họ và tên: Nguyễn Phúc Hảo
Ngày tháng năm sinh: 24/07/2000
Tỉnh/thành phố đang sinh sống: Thành phố Hồ Chí Minh
Nơi học tập/Công tác: Trường Đại học Hutech
Hạng mục dự thi: Cộng đồng
Portfolio: Nhiếp ảnh
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Mình là Hảo, mình là 1 sinh viên thiết kế đồ hoạ với đam mê nghệ thuật thì từ năm 19 tuổi mình bắt đầu tiếp xúc với nhiếp ảnh cho đến bây giờ cũng gần 2 năm. Thể loại mình thích chính là phong cảnh và đời thường, mình luôn khát khao tìm kiếm cảm xúc qua từng tấm ảnh, từng câu chuyện trong đó. Ngoài ra mình có thể vẽ và quay phim. Mình đang hướng tới là một freelancer lĩnh vực nghệ thuật, cũng có thể trở thành một travel blogger. Với quan niệm “sống là phải hết mình”, hãy tận dụng tuổi trẻ này với bất cứ điều gì mà bạn mong muốn. Mục đích mình đến với cuộc thi này nhằm để giao lưu học hỏi vì nghệ thuật là không có giới hạn và mình muốn truyền tải góc nhìn của mình về nghệ thuật, về mọi thứ xung quanh đến các bạn. Hi vọng các bạn cùng mình cảm nhận những câu chuyện và cảm xúc qua những bức ảnh mình chia sẻ ạ!
HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH
Chơi Vơi
Một cô gái nhỏ bé với chiếc váy trắng tinh đang lao đao lẻ loi với một thành phố to lớn và đầy màu sắc và những thứ tối tăm đang ẩn mình chờ đợi để vồ lấy một tâm hồn bé nhỏ. Sự cô bởi phải xa gia đình, sự chơi vơi bởi những đã cũ nhưng rất mới. Hy vọng các bạn có thể cảm nhận được câu chuyện và sự tương phản mà mình mang đến !

Nhàn
Tấm ảnh này mình chụp được trong 1 lần mình du lịch bụi tại Phú Yên thì mình bắt gặp được hình ảnh này. Từ bỏ sự bon chen ngoài kia để như Nguyễn Bỉnh Khiêm từ bỏ chốn lao xao thị phi, tìm chốn êm ả ung dung tự do. Mỗi lần mình đều có một cảm giác rất đặc biệt mà mình không thể nào tả được. Mình chia sẻ lên đây để các bạn có thể cùng cảm nhận với mình !

Song sắt
Mình không muốn viết nhiều về tấm ảnh này ạ! Để các bạn có thể cảm nhận nó 1 cách mộc mạc nhất. Hãy đặt mình vào những cô gái với những ước mơ hoài bão và những thứ xung quanh đã giam cầm nó !

Ngoại
Khoảnh khắc này mình bắt được khi trú mưa dưới hiên cùng biết bao cảm xúc. Hình ảnh người bà cùng đứa cháu trong cơn mưa vội vã của Sài gòn lại thấm đựng biết bao tình cảm. Mình còn nhớ rõ hôm đấy, vì sự chật vật mưu sinh nên cơn mưa chưa dứt hẳn thì hai bà cháu đã rời đi. “Ngồi sát vô lưng bà để ướt “ ngoại nói với đứa cháu như vậy làm mọi ký ức tuổi thơ được bà âu yếm ùa về… Ai còn có thể thì nhớ thường xuyên về thăm hoặc gọi điện cho bà mình nha !

Ý Thức
Ảnh này mong các bạn cảm nhận thôi ạ ! đừng vì sự lười nhác và ích kỷ của mình mà huỷ hoại sự xanh sạch đẹp của một thành phố mang tên Bác.























