Bài thiNguyễn Ngọc Xuân Thu

Chia sẻ

Họ và tên: Nguyễn Ngọc Xuân Thu

Ngày tháng năm sinh: 22/10/2000

Tỉnh/thành phố đang sinh sống: Hà Nội

Nơi học tập/Công tác: Clownz online

Hạng mục dự thi: Cộng đồng

Portfolio: Nhiếp Ảnh 

GIỚI THIỆU BẢN THÂN

Hi mọi người, mình tên là Xuân Thu và 20 tuổi ạ. Mình là một cô gái ít nói và sống nội tâm lần đầu mình chia sẻ câu chuyện của bản thân mình trên mạng xã hội vì muốn bản thân học cách mở lòng với mọi thứ và mình tin rằng mọi điều tốt đẹp đang ở ngay bên cạnh mình thôi, cảm ơn bạn đã đọc những dòng tâm tư lủng củng của mình ạ ❤️

HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH

Thuở ấy khi tôi còn là một cô bé học tiểu học, tôi hay được mẹ nhờ nhổ tóc sâu. Ban đầu tôi hào hứng đếm từng sợi bạc để quy đổi ra tiền mua kẹo kéo,hay mua bi ve để chơi cùng lũ trẻ con trong xóm. Chắc chắn đây là hình ảnh của  những đứa trẻ thơ giống tôi ngày ấy. Sau dần tôi cảm thấy nhàm chán, chính xác hơn là lười biếng vì ham chơi với lũ trẻ ấy nên dần dần mẹ không còn nhờ tôi nữa. 

Trong cái đầu non nớt của đứa trẻ thơ là tôi ngày ấy rất vui khi được mẹ trả công lao động. Nó không hề biết mỗi sợi tóc ấy là mỗi quãng đời nhọc nhằn đi qua đời mẹ. Những vất vả theo tháng năm đắp đổi bằng những sợi tóc bạc trên đầu mẹ. 

Để rồi một ngày khi tôi bất giác nhìn vào mái tóc của mẹ là mà của nhọc nhằn, màu của thương nhớ… bao nhiêu lớp màu ấy đè nặng lên đầu người mẹ gầy là mái tóc trắng. Tóc mẹ giờ bạc gần hết, chỉ có thể nhuộm chứ không thể nhổ từng sợi bạc được nữa. Tôi cứ cố chấp đắp lên mái tóc ấy những thứ hoá chất vì không dám chấp nhận sự già đi của mẹ. Dẫu tôi có muốn chuộc lại lỗi lầm ngày xưa để ngồi nâng niu từng sợi tóc sâu cho mẹ. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình cần lớn thật nhanh như lúc này, để mẹ không phải vất vả nữa. Tôi – 20 tuổi vẫn không thể giúp mẹ bớt nhọc nhằn và lo lắng về mình. “ Tôi vô tâm, tôi ngang bướng “ phải chăng đó là lý do mà giờ tôi và bố không còn nói chuyện với nhau nữa !

Tôi biết cái giá của sự trưởng thành là mất mát, dù không có bố bên cạnh chăm sóc như những người con khác nhưng tôi vẫn ổn, tôi còn may mắn chán vì còn có mẹ bên cạnh. Là do tôi thiếu chút may mắn thôi ^^ Tôi không oán trách hay hận ông, tôi chỉ trách rằng tại sao ông ý không làm tròn trách nhiệm của một người chồng. Tại sao ông ấy lại mặc mẹ với sự gồng gánh chất đầy lên đôi vai gầy ấy? Sau hàng loạt câu hỏi tại sao tôi đặt ra thì tôi lại tự an ủi mình bằng cách nghĩ rằng chắc ông ấy cũng đâu muốn vậy, chắc ông ấy cũng có nỗi khổ của bản thân ! Nên tôi đã không làm phiền ông ấy nữa, tôi sẽ để ông ấy về với gia đình riêng của mình mà không phải vì tôi và mẹ mà phân tâm nữa. 

Mẹ tôi là người giỏi nhất thế gian này, dù bà không biết chữ nhưng bà đã nuôi tôi lớn khôn suốt 20 năm qua, cùng với sự giúp đỡ của các bác mẹ gửi tôi sống bên nhà bác từ khi tôi lên 3 ( lớp 3 ) để lên thành phố kiếm tiền cho tôi ăn học đầy đủ như chúng bạn. Và cho đến tận bây giờ khi tôi đang viết những dòng tâm sự lủng củng này thì bà vẫn đang làm thuê làm mướn cho tôi tiền thuê trọ. Năm mươi năm tuổi – cái tuổi mà đáng nhẽ ra phải được nghỉ ngơi an hưởng tuổi già, được sum vầy bên con cháu thì ở một phương diện làm mẹ của tôi bà vẫn phải vất vả làm thuê. 

Tôi hiện tại đang sống và làm việc tại thành phố HN, nơi mà hồi nhỏ tôi suýt phải học cấp 3 ở đây. Một tuần tôi được nghỉ phép một ngày, nếu tôi không tự nhốt mình trong căn phòng 15m2 giữa chốn tấp nập xô bồ này thì tôi sẽ có mặt ở nhà cô bạn thân của tôi trong 2 tiếng đồng hồ ngồi trên xe bus 101 từ bx Giáp Bát về Ứng Hoà. Kể ra thì cô bạn hiện giờ là đứa hay trêu và tụt quần tôi trước đám con trai hồi nhỏ, là đứa hay bắt nạt tôi suốt những năm cấp 1, cấp 2. Thế mà khi đi dự đám cưới của một đứa bạn trong làng tôi với nó như có một cái duyên gắn kết từ đó lại bám lấy nhau tối ngày.

Tôi không về nhà mình một phần là nhà tôi không có ai, phần khác là muốn ăn trực ở nhà nó và ngủ cùng nó luôn hehee. Chính nhà cô bạn đó đã cho tôi biết mâm cơm ‘gia đình’ là như thế nào: có bố, có mẹ – đó là điều mà tôi ao ước bấy lâu. Đôi khi có chút chạnh lòng và ghen tị với nó thật 

Một buổi trưa hè khi tôi đang nằm chém gió với nó như mọi khi thì tôi bắt gặp được khoảnh khắc này, bu Khen đang nhổ tóc sâu cho thầy Toa ( đó là cách gọi thân mật của tôi với bố mẹ cô bạn ) thế là tôi nhanh chóng lấy chiếc máy PNS của mình ra ghi lại khoảnh khắc đáng yêu này của họ. Nhưng khi tráng film xong họ gửi ảnh qua mail vào lúc 22:30  tôi lại nghẹn ngào và rưng rưng khi thấy mái tóc của người mẹ bạc hơn cha nhưng mẹ lại ngồi nhổ từng sợi tóc bạc cho cha mà quên đi rằng mái tóc của mình đã nhuộm màu nắng sương mà bạc trắng đầu giống mẹ của tôi. Đó là minh chứng cho sự vất vả của bà mẹ Việt Nam anh hùng hết lòng vì chồng và những đứa con thơ của mình. 

{“origin”:”gallery”,”uid”:”37FFC6BE-B6BA-4A51-BE79-C1FEA01C9A36_1596826960629″,”source”:”other”}

Tôi thi thoảng lại trêu bu rằng sao không nhuộm tóc đen giống mẹ của con đi, nhưng bu tặc lưỡi bảo không! . Có lẽ tôi vẫn còn quá ngây dại chưa hiểu được những nghĩ suy của bu

Tôi và cô bạn vì hoàn cảnh giống nhau nên có lẽ đó là sợi dây gắn kết lại hai chúng tôi. Tôi muốn nhắn nhủ với cô bạn của tôi rằng: “Hãy sống tích cực lên nhé, khi đó mọi điều may mắn sẽ đến với mày và gia đình thôi, đừng giận thầy nha vì đó là sự may mắn của mày mà tao ước cũng không có được :D“

Cuối cùng ước muốn của tôi là đợi mình giàu để đưa mẹ mình đi đây đó cùng tôi, nhưng có lẽ điều đó chắc còn lâu lắm mới xảy ra nhưng sự già đi của mẹ không thể đợi được nên tôi có dự định vào tháng 10 năm 2020 khi tôi tròn 20 tuổi vào 20 năm trước mẹ đã chịu sự đau đớn cắt vào da thịt để sinh tôi ra , tôi muốn đưa mẹ đi du lịch. Tôi phải làm gì đó thôi, tôi không cho phép bản thân bắt mẹ phải đợi mình nữa vì tôi sợ sợ điều mà mỗi đêm tôi luôn nghĩ đến và dằn vặt bản thân……

01:53 tôi kết thúc đôi ba lời tâm sự còn dở dang

Nhờ gió và mây gửi đến lời yêu Mẹ mà tôi chưa bao giờ dám nóii ❤️

Bài thi Sáng tạo

Tìm kiếm bài thi