Họ và tên: Nguyễn Hồng Hà
Ngày tháng năm sinh: 11/03/1997
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: TP.HCM
Nơi học tập/ Công tác: Arena Multimedia – Cơ sở Nguyễn Đình Chiểu
Bảng dự thi: Arenaites
Hạng mục: Vẽ
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Chào các anh, chị, em là Nguyễn Hồng Hà, hiện đang theo học tại Arena Multimedia cơ sở Nguyễn Đình Chiểu. Một trong những sở thích lớn nhất của em là vẽ và ngắm nhìn những tác phẩm do chính mình tạo ra. Những tác phẩm của em luôn mang màu sắc nhẹ nhàng nhưng mới mẻ với những màu lạnh đan xen nhau. Đến với cuộc thi Show It NOW lần này, em muốn mang phong cách vẽ của mình để làm nổi bật lên chủ đề của Ban Tổ Chức đề ra, Green Your Mind. Những tác phẩm của em đều dựa trên những trải nghiệm, kỷ niệm mà bản thân em đã từng được quan sát, chứng kiến và trải nghiệm trong cuộc sống. Em xin cảm ơn.
HẠNG MỤC VẼ
EM YÊU BIỂN
“Em dạo biển nhưng lại trầy chân”.
Trong một lần có dịp ra Nha Trang, em đã đi dạo biển một mình. Lúc đó em đã nghĩ tới cảnh bình minh thật đẹp. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, “Phập”, chân em phụt máu.
-“Tại sao trên biển lại có răng giả hàm dưới nhỉ? Liệu đây có phải là nghiệp em phải trả không?”
Cuối cùng, suy nghĩ hết nửa ngày, em đã bỏ lỡ cảnh bình minh và ngộ ra một chân lí rằng:
– “Nếu muốn biển không “cắn” mình thì mình phải biết yêu thương biển, bảo vệ biển” Từ đó, mỗi lần đi biển, em luôn quan sát nhiều hơn, nhìn trước ngó sau để tránh làm tổn thương đến biển, không bao giờ làm biển buồn và đặc biệt là phải mang dép khi đi dạo.

MUA HÀNG HAY MUA NILON
Ai nói người Việt Nam ta không lịch sự thì em chịu chứ em thấy người Việt ta lịch sự dữ dằn lắm. Mỗi lần đi chợ là mấy cô bán hàng toàn nghĩ cho chúng em thôi. Cụ thể thì khi mua hàng, em có dặn cô là bỏ hết hàng vào cùng một bọc. Ấy vậy mà khi nhận hàng em ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa khi mỗi thứ em mua đều được để ngăn nắp trong từng bịch nilon khác nhau đủ màu đủ sắc. Cô bán hàng nói vậy cho nó tiện. Nhìn mấy bọc nilon mà rớt nước mắt, em sẽ làm gì với chúng nó đây.
Kể ra để thấy Chúng ta đang bị “Nghiện Bịch Nilon” rồi! Phải cai đi thôi! Chứ mua 10 trái tắc và một củ gừng như em mà được tặng đến 2 cái bọc nilon là dỗi đấy.

KHÓI THUỐC VỊ “CƠM CHÓ”
Mọi người ạ, em đã single 24 năm rồi và trước mặt em toàn là những cặp yêu nhau. Ba em vì mẹ mà bỏ thuốc chuyển qua nghiện cà phê với chocolate. Anh em vì vợ con mà hạn chế hút thuốc, dù có hút cũng cố gắn nuốt cho hết chứ nhất định không thở vào mặt vợ như từng làm với em.
– “Rồi ai sẽ vì em mà bỏ thuốc đây? Em cô đơn quá! Em chưa có người yêu,…”.
Bạn thấy đó, vì người mình yêu thương mà thay đổi chẳng có gì là mất mặt hết. Chỉ đơn giản rằng bạn ưu tiên họ hơn những thói quen của bản thân, không muốn chúng ảnh hưởng đến họ mà thôi. Do đó, sau này, khi hút thuốc bạn phải để ý xung quanh nhé. Lỡ đâu người yêu bạn sẽ đến bất ngờ và giúp bạn cai thuốc thì sao.

EM LỠ PHUNG PHÍ RỒI
1 phút không tỉnh táo, em chẳng còn lại gì ngoài cái nịt.
Trong tuần đầu tiên cách ly tại nhà, em bay mất 1 triệu 500 ngàn đồng cho các trang xã hội. Trong tất cả những thứ em mua, có một món khiến em trằn trọc cho tới giờ. Nhiều khi tối nằm vắt tay lên trán vẫn không biết vì sao mình lại mua nó trong giây phút đang cách ly toàn xã hội. Tin được không, em đã mua một chai kem chống nắng SPF50+++ cho mùa dịch này. Sau khi nhận hàng, em cũng tự hỏi là em sẽ dùng nó trong dịp gì đây. Chẳng lẽ, em nằm dưới đèn thoa kem chống nắng hoặc là thò đầu ra cửa sổ lúc 10h sáng để xem kem chống nắng có hiệu quả không.
Bởi vậy, dù ở nhà nhưng mọi người phải cảnh giác, đừng bị những món hàng online “bỏ bùa” nhé. Đừng như em, mua thật nhiều để giờ phải chất vấn bản thân thật nhiều. Hãy tiết kiệm và sống đẹp như những con thiên nga của Tchaikovsky mọi người nhé.

PHÁ LẤU ÁM ẢNH EM THẾ NÀO?
Có lần, anh em thèm phá lấu bò dễ sợ nên ảnh lan tỏa sự thèm đó tới mẹ em.
– “Mẹ! Chị em con thèm phá lấu bò quá! Mai mẹ mua cho tụi con nha! Mua nhiều chút”.
Mọi chuyện sẽ vẫn bình thường nếu mẹ em không hiểu sai chữ “nhiều chút” đó. Hôm sau, mẹ ra chợ mua mỗi thứ 5kg. Tức là, nếu nồi phá lấu có 4 nguyên liệu chính là lá sách, lách, gân, bã mía thì tổng số lượng mẹ em mua về là 20kg nguyên liệu. Ba em hú hồn hú vía, tưởng mẹ nấu cho cả làng ăn nhưng vì nể mẹ nên cũng không dám nói gì, cắm mặt mà nấu. Mọi người hình dung nhé, hai người lớn, bốn đứa nhỏ và hai con chó phải ăn 20kg lòng bò. Nó khủng khiếp tới mức mà con Lu với con Na nhà em nó lật ngang, lật dọc khi mới ăn tới chén thứ 3. Cuối cùng, nhà em muối mặt đem biếu nguyên dãy nhà hàng xóm nhằm thắt chặt tình cảm keo sơn cũng như san sẻ bớt nỗi đau thầm kín của cả gia đình.
Mọi người thấy đó, cái gì cũng nên có giới hạn, cũng phải vừa vừa thôi, mua ít chút đôi khi lại tốt. Đừng như mẹ em, “đói mắt” một xíu mà làm nguyên nhà sình bụng với sang chấn tâm lý thì khổ. Giờ đây em cũng đã vượt qua ám ảnh của đời mình nhưng bản thân em vẫn luôn đau đáu trong lòng bài học về lần “đói mắt” kinh hoàng ấy.























