Họ và tên: Lý Thị Trung Lý
Ngày tháng năm sinh: 11/10/1994
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: Đồng Nai
Nơi học tập/ Công tác: Tự do
Bảng dự thi: Cộng đồng
Hạng mục: Vẽ
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Mình tên là Lý, quê ở Sóc Trăng nhưng hiện tại đang sinh sống và học tập ở Đồng Nai. Lý do mình tham gia cuộc thi Show It NOW là vì: Trong thời gian mình ở nhà, mình tìm được niềm vui qua việc vẽ. Mỗi bức vẽ của mình chủ yếu lấy cảm hứng từ những gì đang xung quanh mình. Mình chưa từng nghĩ mình có thể vẽ nếu hôm đó mẹ chồng mình không kêu mình vẽ thử đi. Nên là mọi người cứ thử đi, biết đâu mọi người sẽ làm được những điều mà mình nghĩ là mình sẽ không làm được. Mình muốn gửi đến sân chơi Show It NOW những bức vẽ của mình, hy vọng nó sẽ mang lại một chút niềm vui hay suy nghĩ tích cực nào đó cho mọi người.
HẠNG MỤC VẼ
CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG (LAST LEAF)
Đó là một ngày tôi muốn vẽ chiếc lá và nhớ đến truyện ngắn “Chiếc lá cuối cùng” – O. Henry. Trong truyện cô bạn Giôn-xi bị “Viêm Phổi” quật ngã, chán nản, tuyệt vọng và cô đếm những chiếc lá thường – từ một dây thường xuân già leo trên bức tường gạch. Chiếc lá thường xuân cuối cùng rơi, lúc đó cô cũng sẽ ra đi.
Ấy vậy mà, chiếc lá thường xuân “ấy” sau một đêm mưa quật, gió mạnh lồng lộng không ngớt vẫn đứng nương vào vách – “Chiếc lá thường xuân vẫn còn đó”. Chính chiếc lá thường xuân ấy đã giúp cô tìm lại tình yêu sự sống. Mà cho đến sau này, cô mới biết chiếc lá thường xuân ấy chính là kiệt tác của cụ Bơ-me. Nghệ thuật chính là được tạo nên từ tình yêu thương của con người và vì sự sống của con người.
Tôi không biết chiếc lá cụ Bơ-men vẽ là như thế nào, tôi chỉ tìm được hình dạng của lá thường xuân và sau đó tôi vẽ các họa tiết trên đó. Tôi không nghĩ chiếc lá của tôi có thể sống cuộc đời của một Giôn-xi nào đó, tôi chỉ hi vọng mỗi ngày chúng ta sẽ tìm được điều gì đó – mục đích, cho cuộc sống của mình.
Và đừng quên cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy!

HẠNH PHÚC NHÉ CÔ GÁI!
Tôi vẽ vào ngày cô bạn tôi kể chuyện cô ấy cho tôi nghe.
Tôi chắc hẳn mỗi người trong chúng ta ai cũng mong muốn sẽ tìm được một người yêu, hiểu, và cùng mình nắm tay đi hết quãng đường còn lại. Và nếu “lỡ” nắm lộn người thì vẫn có thể thử lại nhé!
Đừng buồn.
Thật ra khi người ta bị cuốn vào guồng quay gọi là gia đình – người ta rất dễ quên mình, dành tất cả thời gian, sức lực và tất cả mọi thứ người ta có, để xây dựng và vun đắp tổ ấm. Tôi không nói điều ấy là sai, tôi chỉ hy vọng mọi người – đặc biệt các cô gái, đừng quên mình. Đừng quên chăm sóc bản thân, cho bản thân những thời gian thư giãn riêng, có thể là 30 phút tập yoga, chăm sóc da hay đọc sách, rèn luyện một kỹ năng nào đó, hoặc đơn giản chỉ là làm điều mình thích như tôi – vẽ, vẽ những thứ mình nghĩ thôi. Đôi khi ta sẽ phát hiện ra “à, thì ra mình làm được!”
Để rồi nếu một ngày nào đó vật đổi sao rời, tôi mong mọi người vẫn có thể bình tâm và bước tiếp. Ai cũng xứng đáng để được hạnh phúc!























