Họ và tên: Trình Thị Thủy Tiên
Ngày tháng năm sinh: 19/07/2004
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: TP.Hồ Chí Minh
Nơi học tập/ Công tác: Arena Multimedia
Bảng dự thi: Bảng Arenaites
Hạng mục: Vẽ – Nhiếp ảnh
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Đến với cuộc thi lần này, bản thân tôi muốn trải nghiệm nhiều hơn là vì mục đích vật chất, nhưng nếu có thể thì tôi vẫn sẽ đem điều đó làm động lực để lan tỏa sự đam mê hội họa đến các cộng đồng trái ngành nhưng lại yêu thích đồ họa như tôi.
HẠNG MỤC VẼ
EM VÀ ĐÀ
Ý tưởng bức tranh được khơi gợi khi tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, những ngày tháng ôn tập Ngữ Văn cho kì thi tốt nghiệp THPT vừa qua lại ùa về. Người Lái Đò Sông Đà của nhà văn Nguyễn Tuân là một tác phẩm văn học yêu thích của tôi và là bài tôi ôn kỹ nhất. Để nhằm tôn vinh tình yêu của mình dành cho tác phẩm này, tôi đã phác họa lại khung cảnh người lái đò sông Đà vượt thác ở đoạn cuối bài văn. Tuy nhiên, không tuân theo chuẩn mực tác phẩm gốc, tôi đã thay đổi hình tượng nhân vật người lái đò thành một cô gái vùng Tây Bắc nên thơ, còn dòng sông Đà tựa như một chàng trai với tình yêu lúc mãnh liệt lúc lại trữ tình êm đềm, nâng đỡ cô gái vượt qua con thác tình yêu.

BÓNG CHIỀU DÁNG EM
Với màu sắc chủ đạo là cam đỏ pha nâu đen, tổng thể bức tranh mang một màu sắc đượm buồn khó tả. Phải chăng đó là sự nặng trĩu trong tâm hồn người con gái đất Việt, một hình dáng nhỏ nhắn ngày ngày dạo quanh con sông lúc chiều tà mãi chờ một hình bóng nào đó. Kẻ thất hứa không đáng trách bằng kẻ hứa mà không về, một buổi chiều tà như mọi ngày, chỉ có em trên con thuyền lấp lửng trôi.

HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH
NGÔI NHÀ THỨ HAI
Nhìn bao quát tác phẩm thì chỉ là một ngôi trường cấp ba bình thường nhưng đối với tôi đó là cả một câu chuyện rất dài ở phía sau. Những lần bùng học với đám bạn thân chỉ để cùng nhau đạp xe ra công viên hái trộm trái cây hay những lúc lấp ló canh chừng sao đỏ để lẻn vào trường chỉ vì chúng tôi đã ngủ dậy trễ. Mọi người có lẽ sẽ thấy chúng tôi như những đứa học sinh lắm trò và cá biệt nhưng đối với chúng tôi đó lại là những kỉ niệm thật đẹp và hồn nhiên. Mãi đến sau này mỗi khi nhớ lại, những con điểm 10 trên mặt giấy cũng không khiến chúng tôi mỉm cười như những phần kí ức tinh nghịch này. Trong lúc vô tình đi lại trên con đường mình thường đến trường, tôi chợt thấy sao hôm nay cái nơi mình từng sợ phải đến này lại tuyệt đẹp đến vậy, nghĩ đến đấy tôi vột rút chiếc điện thoại ra chụp vội một tấm rồi đi về, ấy vậy mà bây giờ khi nhìn lại thì đó lại là bức ảnh duy nhất khiến tôi bật khóc.























