Họ và tên: Nguyễn Anh Hào
Ngày tháng năm sinh: 07/06/2004
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: TP.Hồ Chí Minh
Nơi học tập/ Công tác: Đại học Kinh Tế TPHCM
Bảng dự thi: Bảng Cộng đồng
Hạng mục: Nhiếp ảnh
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Với một niềm đam mê nhiếp ảnh từ những năm cấp 3, mình đã theo được 2 năm hơn. Mình đam mê nhiếp ảnh đặc biệt thêm về thời trang và nghệ thuật đương đại, cũng như sự chân chất của đời sống. Qua Show It NOW 2022, mình muốn truyền tải những hình ảnh mang tính truyền thống và siêu thực về đời sống mưu sinh của người dân Việt Nam mang tên “CHỢ”.
HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH
CHỢ
Chợ đã đi vào tiềm thức của mỗi con người Việt Nam với nền văn minh lúa nước từ bao đời nay. Bởi lẽ chỉ cần một bến sông, một ngôi đình, hay thậm chí chỉ là một bãi đất trống… thì nơi đó đã có thể hình thành nên chợ. Vậy nên người ta vẫn thường nói, muốn biết đời sống ở một vùng nào đó thì hãy ra ngắm chợ – nơi đại diện cho văn hoá cộng đồng, mang đậm hồn dân tộc. Nhưng dù mỗi cái chợ có thay đổi, biến thiên theo những nét bản sắc khác nhau thì ở nơi giản dị, náo nhiệt hay đôi khi là yên bình đó, chúng đều có các điểm đặc trưng chung mà tôi có thể tạm gọi là Hương – Vị – Sắc.

HƯƠNG: TANH NỒNG
Nếu đối với các du khách phương xa đến thăm chợ, đây ắt hẳn là một mùi hương lạ, đôi lúc còn hơi khó chịu thì đối với những đứa con mà tuổi thơ của chúng gắn liền với chốn mộc mạc, đơn sơ này, đây lại là mùi hương khó quên, đánh thức cả khứu giác và nỗi nhớ quê nhà cho những kẻ tha phương cầu thực. Ðó là mùi tanh của hải sản tươi sống mang đậm mùi biển. Ðó còn là vị nồng của thịt đỏ au vừa được xuất khỏi lò. Tất cả những thứ thú hương ấy quện vào nhau làm cho một kẻ “thèm chợ” như tôi luôn khao khát được ngửi, được trải nghiệm mỗi khi đi xa trở về.

VỊ: MẶN MÒI
Ðối với người con Việt Nam, Ẩm thực chợ – cái nôi của những món ăn địa phương cùng với vô vàn
Ði với người con Việt Nam, m thực chợ – cái nôi của những món ăn địa phương cùng với vô vàn bản sắc văn hóa dân tộc kết tinh qua bao đời. Ở đó, mọi người có thể tự thưởng cho bản thân một dĩa cơm sườn ngạt ngào mùi khói than thơm nức mũi, hay tô bún bò đậm đà mùi mắm ruốc đặc trưng ở xứ Huế mộng mơ nhưng vẫn hiện hữu ở giữa lòng Sài Gòn năng động. Ða dạng các món với đa dạng hương vị khác nhau, ấy vậy mà ẩm thực ở chợ nói chung luôn có một sự mặn mòi hấp dẫn mà khó có một nơi nào khác có thể tạo ra một phiên bản giống y đúc như vậy. Có lẽ công thứ bí mật “chợ truyền” ấy là ở những câu chào hỏi xởi lởi nhiệt thành của các cô chú buôn thương. Bởi thế mặn mòi ở đây không chỉ nằm ở gia vị mà còn được tạo nên từ những giọt nmồ hôi cực nhọc tuôn trên gương mặt chân chất, niềm nở hỏi thăm thực khách. Mặn mòi từ cách chế biến đến cả con người nơi đây, một niềm mến khách luôn nở môi cười mặc tình cảnh có đôi chút nực, đó được coi như là một thứ rất đặc trưng chợ đây. Thế nên, sẽ có lúc một tô phở ở chợ lôi cuốn hơn một tô phở trên Landmark 81 bởi chính sự thật tình của cô bán quán và hương vị quen thuộc. Vì chỉ ở chợ tôi mới được khuyến mãi thêm lời hứa: “Con ăn xong rồi cô chỉ đường cho tham quan Sài Gòn nha.”

SẮC: SẶC SỠ
“Choáng ngợp” chắc hẳn là từ miêu tả cảm xúc của tôi đúng nhất mỗi lần đến các sạp bán đồ ở chợ. Làm sao có thể cầm lòng được trước sự lung linh quyến rũ của các món trang sức lấp lánh, ánh đèn huyền ảo giữa các ngõ nhỏ trong chợ, hay sự rực rỡ của các tấm vải đa sắc được treo lơ lửng toát lên vẻ mời gọi cho các du khách hay thậm chí là dân địa phương nơi đây. Thế nên khó ai có thể thoát khỏi sự cám dỗ khó cưỡng của chợ, từ đứa con nít 5, 6 tuổi níu tay khóc lóc đòi mẹ mua đồ chơi xếp hình bằng gỗ cho đến người trưởng thành 18 tuổi vẫn luôn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào sạp móc đầy lụa là để rồi có khách đi qua mới bừng tỉnh.

Có thể nói đây là tấm ảnh tâm đắc nhất. Vì nó rất “chợ” – khắc họa rõ bức tranh mà mỗi lần nhắc đến nơi thân quen này, mọi người dân đều sẽ tưởng tượng y hệt như vậy. Những người mua hàng đang mặc cả, lựa những chú cá tươi xanh nhất, có khi lại giật mình bởi một cơn gió thoáng quá, như có cả vị tanh của cá, của tôm. Cô bán cá ngồi chồm hổm rôm rả bán mua, cười nói suôn sẻ thăm hỏi mối quen, hay thậm chí là khách lạ bởi tất cả đều trùm kín mặt dưới cơn nắng gắt của đất Sài Gòn mùa hạ thì có ai nhận ra ai đâu chứ. Dù những chi tiết đời thường ấy vẫn luôn hiện hữu hàng ngày chính những nét ấy lại làm nên Hương – Vị – Sắc của chợ.























