Ngày tháng năm sinh: 14/10/2008
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: TP HCM
Nơi học tập/ Công tác: THPT Ngô Quyền
Bảng dự thi: Cộng đồng
Hạng mục: Nhiếp ảnh
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Em một công dân Việt, nét sống Việt, sinh ra ở một thành phố to lớn (Thành phố Hồ Chí Minh), biết rõ vấn đề rác thải sẽ khó biến mất. Bản thân em là một người yêu thích bộ môn nhiếp ảnh. Em mong muốn thông qua việc tham dự cuộc thi Show It NOW, em có thể nhận ra những giá trị tiềm ẩn sâu bên trong xã hội để lan truyền một nét sống xanh, đẹp đẽ đến mọi người xung quanh qua những tấm ảnh, để từ cái riêng có thể làm nên cái chung. Đó chính là một không khí trong lành, một ý thức to lớn, tạo nên những nét văn hoá đẹp đẽ cho cộng đồng con người Việt Nam, để ở những con đường sẽ không còn những chai nhựa, tàn thuốc,… Emi mong muốn những văn hoá cùng với ý thức của con người Việt Nam sẽ vươn ra thế giới, tạo nên nét đẹp cho mảnh đất hình chữ S.
HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH
TRÁI TIM XANH
“Trái tim xanh”, vì sao em lại chọn tựa đề đó? “Trái tim” như một phần không thể thiếu của con người. “Xanh” ta thấy nhiều nhất ở thiên nhiên cây cỏ. Cụm trái tim xanh em muốn nói lên rằng con người không chỉ sở hữu một trái tim, mà có đến 2 trái tim. Một trái tim màu xanh có lẽ là trái tim của thiên nhiên, cây cỏ. Vì ta biết rằng nhờ những cành cây chiếc lá ấy ta lại có thêm Oxy để hít thở, có thêm một bầu không khí trong lành. Trái tim cho ta sự sống, màu xanh cũng vậy. Nghĩ mà xem nếu một trái đất đâu đâu cũng là những toà nhà không mọc lên những màu xanh của cây cỏ, liệu ta có hình dung sự ngột ngạt ấy không? Chưa kể đến những hạt bụi ngày ngày được thải ra bởi những chiếc xe máy, ô tô,… Thật vậy, không chỉ sở hữu một trái tim màu xanh, có những con người còn sở hữu những ý thức xanh sẵn sàng làm sạch bụi cỏ đầy rác, những bãi cỏ héo, những con đường chứa đầy chai nhựa, giảm đi bụi bằng cách chạy xe đạp thay cho các phương tiện. Họ là những con người sở hữu hai trái tim, họ có nhịp đập của chính mình và cả thiên nhiên. Từ đó, họ hoà nhập vào “trái tim xanh” như một máy kích tim, nỗ lực dọn con đường tạo lại nhịp đập xanh cho thiên nhiên. Những hành động đẹp đẽ đáng ngưỡng mộ ấy đã tạo nên nét văn hoá tốt đẹp cho con người Việt Nam. Những “trái tim xanh” quý giá.




LÔNG VŨ HÒA BÌNH
Vì sao lại có cái tên “lông vũ hoà bình”? Thông qua những bức ảnh, ta thấy rõ rằng sự liên kết giữa chúng đó là những chiếc cánh đầy màu sắc và những chú bồ câu – đại diện của hoà bình. Đến với xã hội ngày nay, liên tiếp được hiện đại hoá, những tòa nhà mọc lên và những cái cây bị đốn hạ xuống, khiến cho những chú chim mất đi ngôi nhà của mình, chẳng còn nơi để quay về, đi cùng với đó là những cánh rừng dần bị chặt phá ngày đêm do lâm tặc. Những nhà máy xả rác thải, khí thải, chiếc xe máy, ôtô chạy ngập bụi mịn,… tất cả đều thải vào không khí, gây ra ô nhiễm môi trường, bầu trời, cuộc sống xung quanh. Nhiều nơi còn có hiện tượng “sương mù bụi”, khiến cho những chú chim bị tác động tiêu cực từ cuộc sống. Thế giới dần nóng lên qua năm tháng, không chỉ ở môi trường ô nhiễm, mà khi về đến những vùng quê, người ta còn săn bắt, đặt bẫy để bắt những chú chim bán cho quán ăn kiếm sống. Ám ảnh nhất đó là hình ảnh những chú chim bị “móc mắt” và khâu mắt lại để có những tiếng kêu to lôi kéo đồng đội vào bẫy. Chân chúng bị cột chặt vào những thanh gỗ, những đôi cánh giờ đây không còn là sự tự do. Sự “tận diệt” của chim trời đang diễn biến trên khắp nơi. Bất cứ loài chim gì còn tồn tại ngay trong hôm nay, có thể vào ngày mai, ngày kia sẽ biến mất vĩnh viễn hoặc ở trong danh sách đỏ nếu như môi trường ô nhiễm hoặc con người cứ tiếp tục săn bắn.
Liệu rằng ngày mai những chú chim chỉ còn trong sách lịch sử, những đôi cánh tự do không còn bay trên trời nữa mà nằm trong những nghi vấn suy nghĩ của những đứa trẻ: “Liệu rằng những chú chim này có thật ạ?”. Khi ấy chúng ta sẽ phải trả lời như thế nào? Em tin một điều rằng không chỉ con người cần hoà bình mà thiên nhiên cũng cần hoà bình: cần bầu trời xanh, đôi cánh tung bay. Và theo những trang báo, không chỉ ở chim mà còn có những động vật khác cũng bị đối xử tàn bạo như: “Giết khỉ nấu cao, bắn chết bò tót, giết mèo rừng, mổ bụng, cắt đầu cá heo,…”. Bầu trời đẹp nhất là bầu trời có những sắc màu, cuộc đời đẹp nhất là cuộc đời có màu xanh. Em biết rằng những tình trạng này có thể sẽ chẳng thể chấm dứt trong ngày một ngày hai, nhưng mong rồi theo thời gian những câu chuyện này sẽ không còn nữa. Những cái cây sẽ bắt đầu mọc lên cùng những tòa nhà, thiên nhiên sẽ cùng với toà nhà hướng đến một tương lai đẹp đẽ hơn. Và em tâm đắc rằng: “Vứt một chai nhựa vào thùng là ta sẽ cứu một đôi cánh, một con cá, một thiên nhiên và chính chúng ta.”


























