Ngày tháng năm sinh: 26/05/2004
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: Hà Nội
Nơi học tập/ Công tác: Arena Trúc Khê
Bảng dự thi: Học viên
Hạng mục: Vẽ
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Xin chào, mình là một người đam mê hội họa và luôn mong muốn tìm ra những điều ý nghĩa mà hội họa nói chung, cũng như nghệ thuật nói riêng, mang đến với cuộc sống. Đặc biệt, mình luôn một tình cảm rất lớn đối với thiên nhiên từ những ngày còn nhỏ tới tận bây giờ. Đề tài năm nay của SIN là cơ hội để mình bộc bạch tình cảm ấy bằng những nét vẽ và kiến thức mình đã được học. Phải khẳng định rằng đề tài thiên nhiên hay môi trường không phải điều gì mới, nhưng giá trị thời đại của nó lại lớn dần theo thời gian cùng sự phát triển của nền kinh tế – cuộc sống công nghiệp. Qua cuộc thi, mình muốn đóng góp cùng mọi người nhấn mạnh lại về tầm quan trọng về việc phát triển xã hội phải đi đôi bảo vệ môi trường.
HẠNG MỤC VẼ
Mầm xanh cuối cùng
“Đối với đồng bào tôi, mỗi tấc đất là thiêng liêng, mỗi lá thông óng ánh, mỗi bờ cát, mỗi hạt sương long lanh trong những cánh rừng rậm rạp, mỗi bãi đất hoang và tiếng thì thầm của côn trùng là những điều thiêng liêng trong ký ức và kinh nghiệm của đồng bào tôi. Những dòng nhựa chảy trong cây cối cũng mang trong đó ký ức của người da đỏ…”
Ngay khi đọc đề bài cuộc thi, mình lập tức nhớ về lời tha thiết của thủ lĩnh da đỏ mình được dạy cách đây gần 10 năm mà có lẽ hầu hết bạn bè mình có lẽ chẳng ai còn nhớ. Thiên nhiên là mẹ, là nguồn sống bảo bọc con người, vậy mà người thủ lĩnh đã đau đớn thốt lên, rằng thiên nhiên giờ đây trở thành kẻ thù của những người nơi phố thị. Đáng lẽ ra, càng phát triển cuộc sống, thiên nhiên càng phải được ưu tiên bảo vệ hàng đầu. Chúng ta thậm chí được dạy điều đó ở nhà trường, giảng đường, nhưng dường như thực tế lại trái ngược hoàn toàn: thiên nhiên đang chết dần chết mòn vì công nghiệp hóa, và hầu hết người quan tâm môi trường lại là những tộc thổ dân – cũng đang chết đi khi thiên nhiên bị hủy hoại.
Mình vẽ bức tranh này với hi vọng nó gợi lại cho mỗi người về tình yêu môi trường, về những thứ thiêng liêng mà chúng ta đang bỏ quên. Mình đặt vào tác phẩm là hai bé gái da đỏ đang cất giấu, che chở những mầm non cuối cùng vào những góc khuất còn sót lại giữa trái đất xám ngắt màu khói bụi ô nhiễm, để cất tiếng hi vọng thiên nhiên một lần nữa trở về vị trí trung tâm cuộc sống, được ưu tiên bảo vệ bởi toàn nhân loại, để mọi tấc đất được phủ lên lớp áo xanh, để trách nhiệm bảo tồn thiên nhiên là của tất cả chúng ta chứ không phải chỉ riêng những tộc thổ dân cuối cùng.























