Họ và tên: Nguyễn Thị Ngọc Minh
Ngày tháng năm sinh: 25/11/2003
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: Hà Nội
Nơi học tập/ Công tác: Học viện Ngoại giao
Bảng dự thi: Cộng đồng
Hạng mục: Vẽ
GIỚI THIỆU BẢN THÂN:
Mình là Ngọc Minh, một người sống để trải nghiệm và đam mê vẻ đẹp muôn màu của cuộc đời. Mình đang theo đuổi ngành học về chính trị quốc tế tại Học viện Ngoại giao, thứ mà mới đây khiến mình khá thích thú. Hội hoạ với mình là người bạn tri kỷ bởi mình biết vẽ trước khi biết viết. Mình không gắn bó với hội hoạ như một hoạ sĩ, nhưng mình gắn bó với bộ môn này như một người thực sự tôn trọng và đam mê. Trong những tháng ngày vật lộn với việc học, việc làm và việc xã hội, đôi khi hội hoạ sẽ tìm đến với mình như một người bạn sẵn sàng an ủi, sẵn sàng động viên và sẵn sàng bên cạnh mình đi qua sóng gió. Có lẽ đến hết cuộc đời này, mình sẽ không bao giờ được trở thành một hoạ sĩ, nhưng hội hoạ đã bén duyên với mình từ thuở mình còn nằm bên bà nghe lời hát ru. Show It NOW là một cuộc thi mình đăng ký một cách hết sức tình cờ, qua quảng cáo ở trên Instagram. Sau đó, mình đã quyết định dành một khoảng thời gian nho nhỏ để cam kết tham gia chương trình, và thế là mình đã ở đây, viết những dòng này để giới thiệu tới mọi người về ý tưởng của mình, mang tên: “Biển cả sẽ nuốt trọn tất cả”.
MÔ TẢ Ý TƯỞNG:
“Biển cả sẽ nuốt trọn tất cả”
Biển cả là nơi bắt đầu tất cả và kết thúc tất cả, một ngày kia, biển cả sẽ nuốt trọn nền văn minh loài người và gột rửa những tội lỗi của chúng ta. Từ khi mình còn bé, mình vẫn luôn ám ảnh sự hùng vĩ và kỳ diệu của biển cả. Nỗi ám ảnh đó lâu dần biến thành sự tôn thờ, tôn thờ vẻ đẹp kiêu hùng của những con sóng vỗ về và những sinh vật huyền ảo tồn tại dưới đáy đại dương. Biển cả cho chúng ta những niềm vui mặn và những nỗi buồn ngọt. Biển cả là thế đấy, là một người bạn nằm trong mỗi chúng ta, mỗi đứa con của một nền văn minh đã tồn tại mấy chục nghìn năm và có thể đã tồn tại sâu trong những gì sâu thẳm nhất của loài người. Nhưng giờ đây, biển cả đang bị làm ô uế bởi hoạt động của con người, từ rác thải sinh hoạt đến rác thải công nghiệp và nông nghiệp. Rác thải bao trùm lên những sinh vật biển, nơi sâu thẳm nhất của biển cả cũng tồn tại rác rưởi. Điều mình cảm thấy bàng hoàng hơn cả chính là sự hờ hững của hầu hết tất cả mọi người mà mình từng gặp. Trong bức tranh, mình có vẽ một cô bé đang ở trong một chai nhựa nổi lềnh bềnh trên mặt biển toàn rác, trong một bối cảnh lạnh lẽo và đen tối. Đây chính là ám chỉ thời điểm khi Trái Đất nóng lên đến mức toàn bộ băng ở hai cực tan ra, tất cả sẽ bị nhấn chìm bởi biển cả. Đến khi đó, rồi con người sẽ nhận ra, bề mặt biển cả lềnh bềnh chỉ toàn rác rưởi. Sự thật là cứu biển cả hay cứu môi trường không phải là công việc ta làm cho thiên nhiên. Thiên nhiên không đòi hỏi gì cả, thiên nhiên sống thuận theo những bước chân phát triển của Trái đất và của con người. Ta cứu môi trường thực chất là cứu chúng ta, cứu những thế hệ sau này đang đợi chờ một Trái đất đen vì rác rưởi và tối vì khói bụi. Đừng trốn tránh sự thật, rằng Trái đất đang chết, nghĩa là nên văn minh của chúng ta cũng sắp tàn rụi.























