Họ và tên: Nguyễn Minh Thuận
Ngày tháng năm sinh: 21/11/2002
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: Hà Nội
Nơi học tập/ Công tác: Arena Trần Phú
Bảng dự thi: Học viên
Hạng mục: Vẽ
GIỚI THIỆU BẢN THÂN:
Xin chào quý ban giám khảo, em tham gia cuộc thi với muốn đem lại giá trị ý nghĩa, nhân văn của bản thân về chủ đề này cũng như là một nhân sinh quan về con người. Từ đó như tiêu đề tên của tác phẩm lần này, hi vọng rằng giám khảo chương trình cũng như là thị giả trên toàn quốc có thể hiểu và đánh giá khách quan về tác phẩm của mình, bên cạnh đó cũng mong rằng mọi người sẽ thích thú với nó. Xin cảm ơn!
MÔ TẢ Ý TƯỞNG:
Hi Vọng Nhỏ
“Một tác phẩm về đề tài bảo vệ môi trường sẽ như thế nào?”. Một câu tự hỏi vu vơ của bản thân, nhưng cũng từ đó mà mình hiểu được rằng đôi khi ta chỉ cần suy nghĩ đơn giản như những đứa trẻ thơ khi nói về thiên nhiên và Trái Đất, là hai phạm trù quá lớn với chúng nhưng bằng sự đơn giản ấy sức sáng tạo của chúng lại nhanh hơn những người trưởng thành hơn bao giờ hết, đôi khi những sáng tạo ấy lại khiến những người lớn tuổi có kiến thức chuyên sâu ấy lại bất ngờ.
Bằng cảm giác ấy mình đã đặt bản thân trở về thời tập tô, thời những bức vẽ duy nhất của mình chỉ là một mái ấm với ngôi nhà, gia đình, ba mẹ mình, cùng ánh mặt trời tỏa nắng. Đó sẽ là toàn bộ thế giới quan của bản thân mình vào thời điểm ấy, “thế giới” với mình khi đó chỉ là những người mà mình yêu thương, chỉ là cành cây ngọn cỏ mà mình từng vui đùa, là ánh mặt trời khi mình hửng nắng mỗi bình mình đi học.
Người chúng ta cũng đau đáu suy nghĩ về tương lai bản thân những đứa trẻ cũng vậy chỉ là tương lai của chúng sẽ phụ thuộc vào cái cách mà những người lớn xung quanh dạy chúng thế nào. Trái đất của hiện tại có cần sự giúp đỡ của chúng ta không? Khi nghĩ về câu hỏi này bản thân mình phát hiện rằng một sự thật nghiệt ngã vì vốn Trái đất thực sự cũng chẳng cần chúng ta đến thế, nó có đầy đủ yếu tố để sống thêm cả trăm triệu năm. Trên thực tế chúng ta bảo vệ Trái đất cũng chỉ là TỰ BẢO VỆ BẢN THÂN, chứ chưa một lần nghĩ cho trái đất thực sự. Đâu ai thực sự rảnh để quan tâm tới tương lai trăm triệu năm sau chứ? Nhưng với tương lai của trước mắt thì có.
Tương lai gần nay chính là tương lai của chính người thân chúng ta, đó là của con cái chúng ta, việc nuôi dạy từ những điều nhỏ xưa nay là điều cần thiết, bảo vệ môi trường cũng thế. Bản thân những người lớn tuổi là những kẻ hết cứu chữa, bạn không thể phủ nhận việc bản thân từng là tác nhân trong việc xả rác bừa bãi ra môi trường, tất yếu thôi đó là việc không thể tránh khỏi. Bạn nói bạn đã xả rác đúng nơi vì thấy bên lên đường chỗ đó trông giống một khu đổ rác, nhưng thực ra chỗ đó cũng từng là một nơi xinh đẹp để những đứa trẻ vui đùa, giờ đây chũng chẳng khác nào một bãi phế thải rồi chúng bị ngộ nhận rằng là một “bãi đổ rác”. Mỉa mai thay ô nhiễm môi trường chẳng thể trách riêng một cá nhân nào cả mà nó phản ánh thực trạng đáng báo động của toàn xã hội con người. Vậy nên chỉ một chút, một chút thôi mình hi vọng rằng những “Tia Hi Vọng Nhỏ” từ lứa trẻ sẽ thay đổi được thói quen xấu kia và chúng ta những người lớn hơn cũng phải tự giác bảo vệ cho những tia hi vọng ấy được lan tỏa. Nó có thể không thực sự cứu được Trái đất nhưng việc đó ít nhất bảo vệ sẽ bảo vệ cho thế hệ tương lai của bạn. Đóa hoa hướng dương trên tay của bé gái trong tranh, loài hoa tượng trưng cho hi vọng cho những xúc cảm mãnh liệt trẻ tuổi, qua đó mình muốn mượn hình ảnh này tạo nên tổng thể ý nghĩa cho bức tranh.























