Họ và tên: Trịnh Ngọc Như Quỳnh
Ngày tháng năm sinh: 15/09/2002
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: TP HCM
Nơi học tập/ Công tác: Arena Tân Bình
Bảng dự thi: Học viên
Hạng mục: Nhiếp ảnh
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Em tham gia cuộc thi với tinh thần muốn được học hỏi, giao lưu và truyền tải thông điệp ý nghĩa thông qua lăng kính của chính mình. Chính vì vậy, em có mong muốn được nộp lại bài thi chỉnh chu và truyền tải thông điệp đầy đủ nhất đến phía đơn vị tổ chức cuộc thi, em rất mong được sự đồng ý của ban tổ chức. Cuối cùng, em xin cảm ơn phía đơn vị đã tổ chức ra cuộc thi Show It NOW để các em có cơ hội để được học hỏi thêm nhiều điều và chúc cuộc thi năm nay sẽ thành công tốt đẹp.
MÔ TẢ Ý TƯỞNG
“ĐÂU ĐÓ” SÀI GÒN
“Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”
Đột nhiên tôi có vài điều trăn trở. Vốn dĩ chất liệu “bùn” cũng là một phần dinh dưỡng nuôi lớn bông hoa. Để phần nhuỵ sen, cánh sen được toả sắc thì phần rễ phải cắm sâu, lặn ngụp dưới đầm lầy đất cát. Thế thì tại sao phải nặng lời rằng chúng rất “hôi tanh”? Người ta tôn vinh bông hoa đẹp nhưng lại phủi bỏ những tinh hoa lắng đọng đã làm nên nó ?
Song, con người ngày nay cũng vậy. Theo thống kê của Sở Tài nguyên và Môi trường TP.HCM, lượng rác thải sinh hoạt phát sinh trên địa bàn thành phố đã đạt mức hơn 9.700 tấn/ngày. Đặc biệt, trong những ngày cao điểm lễ, tết, lượng rác thải tăng lên hơn 11.000 tấn/ngày. Tuy tăng nhanh là thế nhưng vẫn sử dụng những phương pháp sơ nguyên như chôn lấp, tái chế và đốt theo công nghệ cũ.
Và trong một lần đến với khu dân cư nằm trên đường Phạm Hùng (huyện Bình Chánh), tôi ngỡ ngàng trước khu xóm nhỏ tồi tàn, thiếu điều kiện sinh hoạt và mưu sinh chính bằng nghề nhặt ve chai. Để đến được “thiên đường tái chế” này, nhóm chúng tôi phải qua một con kênh “nước đen” đúng nghĩa mà người dân vẫn dùng để chăn nuôi và sống chung với nó mỗi ngày.
Khi tìm hiểu sâu hơn, được biết ngoài là khu tập trung phế liệu, khu dân cư này là điểm cuối của toàn bộ rác thải sinh hoạt, rác thải công nghiệp của khu vực. Khó trách đây là nơi mà ít người biết đến (hoặc muốn đến), do đó cơ sở vật chất lẫn tinh thần của mọi người đều vô cùng khó khăn và ít được quan tâm. Họ chia sẻ rằng vì không biết đọc chữ, không thể nhắn tin và trao đổi số liệu nên gặp rất nhiều khó khăn trong việc chủ động liên lạc với các mạnh thường quân và những nhà hảo tâm. Thế nên không ít lần bị bỏ qua và từ chối những lời mời hỗ trợ.
Nếu ai cũng chỉ làm việc với xu hướng bề nổi, máy móc như thế mà quên đi ý nghĩa thật sự của lòng bao dung thì việc làm nào cũng trở nên khô khan và vô nghĩa. Khi ta càng cho đi, ta thấy mình nhận được càng nhiều hơn. Trong hoàn cảnh sống tù túng ấy, người dân vẫn không ngừng chăm chỉ lao động, ấp ủ hy vọng vượt lên nghịch cảnh. Với tôi đó mới là tinh thần đáng tôn vinh và khích lệ hơn bao giờ hết.
Đứng trước sự biết ơn rối rít cùng nụ cười hạnh phúc nở trên môi những gương mặt xám xịt, tôi chợt thấy rằng tình người đang sáng lên bên trong chúng tôi, bên trong “khu ổ chuột” giữa lòng thành phố. Giây phút ấy, cuối cùng tôi đã hiểu thế nào là “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”!



























