Họ và tên: Nguyễn Hoàng Kim Ngân
Ngày tháng năm sinh: 22/10/2002
Nơi học tập/ Công tác: Arena Multimedia
Hạng mục: Thiết kế sáng tạo
Bảng dự thi: Học viên
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Tôi tên là Nguyễn Hoàng Kim Ngân, là một người yêu cái đẹp của văn hóa Việt và luôn tìm cách kể câu chuyện của mình qua các sản phẩm mà mình thực hiện. Đối với tôi, việc thiết kế là con đường ngắn nhất, đơn giản nhất và độc đáo nhất để tôi có thể gửi gắm cảm xúc, gìn giữ ký ức và lan tỏa sức sống của văn hóa Việt theo cách riêng. Đến với Show It NOW, tôi xem đây là cơ hội để thử thách bản thân, được đứng ra để thể hiện góc nhìn cá nhân về nghệ thuật và văn hóa Việt, thứ mà tôi rất trân trọng.
MÔ TẢ Ý TƯỞNG
Âm vang mặt nước
Tác phẩm được lấy cảm hứng từ múa rối nước, một nét đẹp truyền thống độc đáo của Việt Nam, nơi nghệ thuật và đời sống giao hòa trong từng con sóng nhỏ, nơi những con rối gỗ như mang linh hồn của sông nước quê hương. Tôi chọn chủ đề này vì trong một lần đi xem múa rối nước, thứ tôi nhìn thấy không chỉ là những chuyển động mềm mại của rối nước, mà tôi còn cảm nhận được sự khéo léo, sự kiên trì và cả sự hy sinh thầm lặng của những người đứng sau màn nước: Người nghệ nhân. Họ đã trao đi linh hồn của mình cho những con rối gỗ biết hát, biết kể chuyện, biết nhảy múa.
Trung tâm của ấn phẩm là hình ảnh chú tiểu cưỡi trâu thổi sáo, cũng là biểu tượng cho sự bình yên, hồn nhiên và tinh thần thanh thoát của người Việt. Phía trên là hình bóng người nghệ nhân lão luyện, như người dẫn dắt, truyền hơi thở và nhịp sống cho chú rối. Hai tấm màn hai bên tượng trưng cho ranh giới giữa đời thực và thế giới nghệ thuật, nơi mà chỉ có tâm hồn và đôi tay tài hoa mới có thể chạm tới. Bên dưới, dòng nước lăn tăn gợn sóng gợi hình ảnh mặt hồ quê hương, nơi nghệ thuật rối nước sinh ra và tồn tại qua bao thế kỷ.
Ấn phẩm kết hợp phong cách truyền thống và hiện đại, khi đường nét, bố cục và mảng màu được giản lược để tôn vinh nhân vật chính và cảm xúc chủ đạo, nhưng vẫn giữ tinh thần dân gian Việt Nam: Mộc mạc mà sâu lắng.
Múa rối nước không chỉ là trò diễn, mà là hơi thở của làng quê, là tiếng nói của linh hồn Việt. Mỗi chuyển động, mỗi giọt nước tung lên như kể lại câu chuyện về tình người, về lao động, về khát vọng giữ gìn bản sắc. Với tác phẩm này, tôi muốn gửi gắm lòng biết ơn đến các nghệ nhân rối nước Việt Nam, những người gìn giữ ngọn lửa văn hóa qua bao thế hệ, và cũng để tôn vinh vẻ đẹp mộc mạc nhưng vẫn đầy sức sống của văn hóa Việt. Để giữa nhịp sống hiện đại hôm nay, ta vẫn thấy ánh sáng của truyền thống soi qua mặt nước, vẫn chảy mãi như dòng sông quê, mang theo hồn dân tộc và tình yêu của những người dân Việt Nam.























