Nhiếp ảnh
Ở Hà Nội kì lạ thật, tôi thấy người ta viết thơ tỏ tình lên tường, mà là viết bậy đó…
Tôi chót phải lòng Hà Nội một lần nữa, sau đôi lần định bỏ Hà Nội mà đi,
Tôi chót yêu Hà Nội vào sớm tinh mơ chạy xe trên phố Phan Đình Phùng, những tối Hồ Tây lang thang cùng anh rồi nghe anh kể, hay cây kem chanh bạc hà thuỷ tạ sáu nghìn, cả vài tập thể cũ rích sống bền bỉ giữa phồn hoa đô thị,…
Cứ thế, tình yêu Hà Nội vương vấn tất thảy mọi ngóc ngách, từ những điều nho nhỏ nhất…
Hà Nội cứ bình thản lặng lẽ lớn lên cùng tôi, Hà Nội chết trong tôi đôi lần thủa tôi mười chín rồi đôi mươi,
Tôi từng nói tôi thích Hội An, thích Đà Lạt, thích Sài Gòn thế nào… Nhưng dẫu sao đâu phải là yêu, vì nếu yêu thì tôi chỉ yêu Hà Nội, hãy ví von tôi như người con gái chung thuỷ son sắt với tình yêu của mình…
Nói nghe này, cứ ghé Hà Nội vào một buổi mùa thu, thì cậu sẽ chết đứ đừ Hà Nội ngay.
Hà Nội se se lạnh. Lạnh nhưng không lạnh. Có cớ quàng tay ôm anh chặt một chút, dựa vào lưng mà hít hà. Bên lề đường lấp ló mấy gánh cúc họa mi tinh khôi. Nắng xuyên thẳng qua tán cây in vệt lên mặt đường, mặt người, lên vạn vật dưới nó. Tạt xe vào một tiệm phở thơm đến ngạt mũi toả khói nghi ngút, xì xụp bát phở bò tái không hành, rồi hai đứa ghé vào một quán nhỏ nhâm nhi tách trà…
Đấy, thế là siêu lòng mà chùn chân.
Với Hà Nội, tôi sẽ luôn dành tặng nhưng rung động trong trẻo, duyên dáng và sâu lắng nhất.
Gửi Hà Nội, những ngày thu đầu tiên, em yêu…

























