Họ và tên: Cao Quốc Trung
Ngày tháng năm sinh: 04/03/2000
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: TP HCM
Nơi học tập/ Công tác: Công Ty TNHH Cửa Hàng Tiện Lợi Gia Đình Việt
Bảng dự thi: Cộng đồng
Hạng mục: Thiết kế
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Xin Chào, tôi là Trung, một chàng trai đang trên hành trình đi tìm hạnh phúc và đang ở trên con đường đầy bế tắc ấy. Mình đã và sẽ đang hướng tới mục tiêu trở thành một nhà thiết kế. Và cuộc sống sẽ nở hoa hay bế tắc, mình không biết? Mình đến với cuộc thi này nhằm mục đích rèn luyện, trau dồi và học hỏi những kiến thức góp nhặt là chính, còn phần thưởng thì là mười.
HẠNG MỤC THIẾT KẾ
MÔ TẢ Ý TƯỞNG
TRÒ CHƠI ĐÁNH TRẬN, MẸ VÀ EM
Trái Đất đang kêu cứu! Sự ô nhiễm đang dần phá hủy đi “Hòn bi xanh” của chúng ta và thế hệ mai sau. Bên cạnh những hoạt động xấu của con người làm ảnh hưởng hủy hoại tài nguyên thiên nhiên, thì vẫn còn một hoạt động đáng báo động cấp thiết hơn cả, đó là chiến tranh. Ukraina và Nga đối chiến, những lần thử tên lửa hạt nhân của Triều Tiên, hay sự bành trướng của anh bạn hàng xóm Trung Quốc trên biển Đông,… là những tin tức sốt dẻo nhất mà ta có thể thấy nó xuất hiện ở mọi mặt báo cho đến những lời buôn chuyện của các chú hàng xóm. Thế nó ảnh hưởng như thế nào đến môi trường? Chiến tranh ảnh hưởng trực tiếp đến con người, động thực vật. Trong cuộc chiến tranh hóa học mà Mỹ gây ra với quy mô lớn ở Việt Nam trong giai đoạn từ năm 1969 – 1971, quân đội Mỹ đã sử dụng chất dioxin, chất độc màu da cam, chất diệt cỏ và chất phát quang để rải xuống 24,67% lãnh thổ nước ta. Thời gian phân hủy chất này lên đến 20 năm, đất đai bị nhiễm độc và làm đảo lộn hệ sinh thái, giày xéo bao thế hệ cha ông nước ta qua hàng thập kỷ từ hệ lụy mà nó mang lại. Tàn phá rừng, cái hố bom, các vụ cháy rừng sản sinh khí carbon,… Hậu quả của chiến tranh mang lại thật tàn khốc, qua đó tác phẩm của mình muốn thể hiện một phần cuộc chiến và sự nổi giận của Mẹ Thiên Nhiên đối với những điều đó. Hướng đến một Thế Giới Hòa bình và môi trường được đảm bảo, nâng cao đời sống của người. “Trái đất này là của chúng mình, quả bóng xanh bay giữa bầu trời xanh…” – Định Hải.























