Họ và tên: Cao Tiến Đạt
Ngày tháng năm sinh: 08/12/2002
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: TP. Buôn Ma Thuột – Đắk Lắk
Nơi học tập/ Công tác: Trường THPT Đông Du
Hạng mục dự thi: Cộng đồng
Portfolio: Nhiếp ảnh
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Tôi tên là Đạt, hiện đang là học sinh lớp 12 của trường THPT Đông Du. Tôi khám phá ra được bản thân mình thích Nhiếp ảnh cách đây 1 năm. Tất cả những tấm ảnh, tất cả những kỉ niệm tôi chỉ muốn tự mình chụp lại rồi tự mình chiêm ngưỡng thành quả của mình một cách sâu sắc nhất. Nhiếp ảnh không chỉ giúp tôi truyền tải về mặt hình ảnh mà còn giúp tôi truyền đi cảm xúc của mình trong mỗi bức ảnh tôi chụp nên. Lý do tôi tham gia cuộc thi Show It NOW để tôi có thể tham gia vào một sân chơi về một sở thích của mình, qua cuộc thi tôi cũng muốn được giao lưu học hỏi với những người chung sở thích, chung đam mê, đặc biệt là được hội đồng chuyên môn của cuộc thi nhận xét, đánh giá những sản phẩm của mình. Nhưng mục đích cuối cùng tôi chọn Arena để có thể viết tiếp đam mê, ước mơ của chính bản thân mình.
HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH
Góc nhìn
Tấm ảnh này có tên góc nhìn là bởi đây chính là lần đầu tiên tôi đeo kính sau khoảng thời gian bị cận. Đằng sau kia chính là tấm hình từ năm 2000 (từ lúc bố mẹ tôi cưới nhau). Một tấm hình vào năm 2000 được nhìn qua chiếc kính của năm 2020. Ý tưởng của tôi là: Khi chúng ta nhìn thế giới qua một chiếc kính thì nó đã rất khác so với mắt thường của ta. Những điều tôi muốn kể ở đây không phải là nỗi khổ của những người bị cận mà là cuộc sống quanh ta đã thay đổi như thế nào sau 20 năm. Sau quãng đường 20 năm đó đã có những thay đổi ra sao, chúng ta đã làm được những gì trong 20 năm qua. Và đặc biệt là sự xuất hiện của tôi là một chương mới trong cuộc đời của tôi cũng như là của bố mẹ tôi. Khi tôi nhìn và tấm ảnh đó, tôi tưởng tượng rằng mình đang sống ở năm 2000, cuộc sống lúc đó sẽ rất bình yên, thanh thản không tấp nập xô bồ như cuộc sống hiện tại của ta, tôi tưởng tượng rằng con người lúc ấy thật sự sống rất chậm, họ sống cho chính bản thân họ, cho cuộc sống của mỗi họ. Và ở đâu đó trong bức ảnh kia chính là chiếc xe rước dâu, ngày mà mẹ tôi chính thức được làm vợ của bố tôi, tôi cảm nhận được sự vui mừng của bố mẹ trong chính ngày cưới của họ. Tôi mừng vì họ đã cưới nhau, tôi mừng vì tôi đã được sinh ra. Và cho đến hôm nay thì tôi vẫn thấy bố mẹ tôi vẫn yêu nhau như ngày đầu, bố tôi đôi lúc nói những lời dịu dàng khiến cho tôi cảm thấy mẹ tôi là người hạnh phúc nhất thế gian này. Và thứ cảm xúc mang tên tình yêu kia thật tuyệt diệu, nó mang một sức mạnh cực kì lớn để có thể gắn kết hai con người dường như chẳng quen biết gì về nhau lúc đầu cho đến tận 60 – 70 năm. Và điều kì diệu kia cũng dạy tôi có một trái tim ấm áp, yêu thương loài người hơn bất kì điều gì.

Từ thiện
Hình ảnh ông bố cõng đứa con chạy trong trưa nắng đang cố gắng làm sao để có thể tới được nơi phát đồ từ thiện miễn phí, hay là bé gái đang ôm trong mình những chiếc áo, chiếc quần để có thể chống chọi với cuộc sống khắc nghiệt mà ông trời đã giáng xuống đầu của em. Sự hồn nhiên đáng có của những đứa trẻ bây giờ đã bị điều kiện sống, điều kiện để tồn tại cướp mất đi. Khi chúng ta đang ngồi đây đọc những dòng này thì có lẽ các em ấy đang cố gắng tìm ra một con đường sống cho mình. Vì thế nếu có điều gì bạn cảm thấy chưa hài lòng thì có lẽ bạn nên bắt đầu quen dần với nó, chấp nhận nó và hãy xem như đó là thứ đáng quý nhất trên đời này.


Đen trắng
Một khoảnh khắc tôi bắt được khi có chuyến du lịch đi Đà Lạt. Tôi thấy một thứ tình yêu nhẹ nhàng và tôi gọi nó là “Simple love”.

20 năm

Trí tuệ cảm xúc, là một trong những phẩm chất quan trọng hàng đầu để người vẫn có thể là người, vẫn có thể điều hành thế giới này để thế giới là thế giới của người, không phải máy. Cảm xúc luôn là một phần trong cuộc sống của chúng ta. Với bản thân tôi việc để cho mạch cảm xúc luôn chảy trong mình luôn là một điều cần thiết để tôi có thể tự thay đổi bản thân theo nhiều hướng khác nhau.






















