Họ và tên : Đặng Hồng Minh
Ngày tháng năm sinh: 24/10/1998
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: Hồ Chí minh
Nơi học tập/ Công tác: Cựu học viên Arena Multimedia
Bảng dự thi: Bảng Arenaites
Hạng mục: Nhiếp ảnh
GIỚI THIỆU BẢN THÂN:
Xin chào, mình là Hồng Minh, cựu học viên Arena Multimedia hiện đang công tác tại Học viện MAAC Việt Nam. Sau 6 năm kể từ lần đầu tiên tham gia cuộc thi, một lần nữa thông qua phương tiện truyền thông mình lại được nghe về cuộc thi này. Chủ đề cuộc thi năm nay khá hay và giàu cảm hứng, đây cũng là lí do mình muốn tham gia lần nữa.
HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH
HÀ NỘI MỚI
Hôm trước một người bạn của mình nhắn tin hỏi, “Minh ơi, độ này Hà Nội vào thu rồi, sao vẫn chưa trở về?” Vậy là bất chợt mình nhận ra, đây là mùa thu đầu tiên mình xa Thủ đô. Hà Nội mùa thu đẹp và thơ lắm, độ tháng 9, tháng 10, nắng mùa thu vàng như rót mật, lá me vàng bay bay, nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc. Dường như trong cái tiết se se ấy, người ta cũng vô thức thả bước chậm lại, không ai muốn chạy quá nhanh, không ai muốn vội vã nói cười, sợ rằng trong một chớp mắt mùa thu lại lơ đãng bay đi. Một ngày nào đó đầu tháng 10, với ba lô sau lưng đựng chiếc máy ảnh cùng một tập thơ của T.S Elliot, mình leo lên xe đạp bắt đầu khám phá thành phố của chính mình.
“Time present and time past
Are both perhaps present in time future,
And time future contained in time past.
If all time is eternally present
All time is unredeemable.”
Vào thời điểm mình chụp bộ ảnh này, mình đang gặp peer-pressure khá nặng. Dường như thật khó để dung hòa giữa cuộc sống bình thản, an nhiên mà bản thân mong muốn, với cảm giác thiếu tự tin luôn hiện hữu khi nhìn sang những đồng bạn giỏi giang hơn. Mình nhìn vào thành phố thân thương này, và mình nhìn sâu vào chính mình, một người con của mùa thu Hà Nội, những mong có thể tìm thấy câu trả lời cho sự băn khoăn bấy lâu.
Và mình tìm thấy nó. Trên mái nhà, một đàn bồ câu cất cánh bay đi, để lại cây me già dưới sân vẫn hiền lành thay lá sau bao mùa mưa nắng. Cụ già ngồi trên xe lăn dõi mắt theo từng dòng xe cộ cộ dưới lòng đường tấp nập đưa thoi, và trên vỉa hè, các cô, các chú vẫn chăm chỉ chạy bộ. Bác cán bộ vội vàng đi họp, nhưng khi bước ngang qua hồ thu vẫn dừng lại một chút để chụp lại tấm hình. Bên bờ hồ, những em nhỏ đang lẫm chẫm tập đi trong tiếng vỗ tay cổ vũ của cha mẹ. Âm thanh của nhịp sống rộn rã mới mẻ cùng tiếng rao bánh giò, bánh khúc đây; tiếng loa phường đưa tin hàng ngày hòa vào nhau trở thành một bản giao hưởng hài hòa đến lạ lùng. Trên cao kia, những đám mây vẫn uể oải trôi giữa bầu không miên man. Bỗng chợt mình nhận ra, giữa thành phố rất cũ và cũng rất mới này, mỗi cá thể đều sống trên một trục thời gian riêng biệt. Và cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao hay thua kém nếu như mình chọn sự an yên, bình dị cho bản thân. Mỗi một người, một cá thể đều là một tồn tại duy nhất, một chấm màu độc đáo giữa cuộc sống giản đơn này.


























