Nhiếp ảnh
Ai mà không thích cái thanh bình lạ lẫm của quê mình? Quen với bụi bặm ồn ào của thành thị, đôi khi một chút thanh bình của quê hương lại khiến ta thấy cuộc sống nhẹ nhàng, dễ thở hơn. Càng lớn, việc về thăm lại quê hương đối với tôi lại là cả một vấn đề. Không còn cái ngây ngô của thuở bé, thích làm gì thì làm, muốn vui ra sao thì ra, được bao tay ấm áp nuông chiều, yêu thương. Khi đã lớn, cái thanh bình của quê tôi không còn là vòng tay hao gầy mà vững chắc hay là sự yêu thương của ông bà hai bên và mọi người thân thiết, mà đơn giản chỉ là hình dáng họ còn hiện hữu mỉm cười với tôi. Trông thấy họ, nghẹn ngào không dám nói nhiều, chỉ im im nhìn và ngắm, mong sao lưu lại được chút gì đó trong bộ não để sau khi về với chốn bận rộn kia, lâu lâu còn lục lại mà nhớ đến. Bận rộn của cuộc sống, sự trôi chảy như thoi đưa của cuộc đời, cái thanh bình ấy đôi khi lại là điều quý giá hơn bất cứ điều gì.
Rồi mai này, tôi sẽ trở về thêm lần nữa. Nhưng… “mai này” liệu còn được như ngày xưa cũ?




























