Họ và tên: Đỗ Quỳnh Trang
Ngày tháng năm sinh: 15/11/2006
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: Hải Dương
Nơi học tập/ Công tác: THPT Nam Sách
Bảng dự thi: Bảng cộng Đồng
Hạng mục: Nhiếp ảnh
GIỚI THIỆU BẢN THÂN:
Tớ tên là Đỗ Quỳnh Trang. Tớ 16 tuổi. Đến với Show It NOW 2022, tớ muốn thỏa mãn đam mê chụp ảnh của mình.
HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH
CON NGƯỜI VÀ ĐẤT NƯỚC VIỆT NAM
Ngày 14.09.2022
Là cái ngày tôi cảm thấy thật sự yên bình, là cái ngày mà cả người của tôi được hòa mình được với thiên nhiên, với con người Việt Nam.
Tôi sinh ra, tiếng mẹ đẻ của tôi, quê hương tôi, con người tôi, là Việt Nam. Thật tuyệt khi sinh ra quê hương tươi đẹp của tôi lại là Việt Nam, và cũng thật tuyệt khi tôi thấy Việt Nam tôi sao mà vẫn giữ được nét hoài cổ, bao nhiêu kỉ niệm in sâu vào trong lòng những con người ấy. Ai mà biết được rằng, những điều chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống quanh ta cũng có thể tạo nên một hình ảnh Việt Nam trữ tình, hoài niệm.
Cảnh quan ở đất Việt có cái gì đó đặc trưng lắm, không cần hiện đại, không cần cầu kỳ làm gì, chỉ cần một căn nhà với một vách tường, một bộ bàn ghế gỗ đơn giản, ngoài cửa hiên có vài cây cảnh cho đẹp nhà đẹp cửa, người ngoài nhìn không bị ngán ngẩm, đôi khi họ còn gắn ngoài cửa những chiếc đèn lồng, chiếc cờ mang màu đỏ sao vàng. Cũ lắm, mấy năm rồi, không phải lười mà không gỡ đâu mà đấy là sự đặc trưng, đẹp lắm cơ !
Nói đến con người Việt Nam, họ đơn giản, tốt bụng, chăm chỉ. Ai ai cũng có thể bắt gặp những bác lao công ở ngoài đường giữa trời trưa nắng chang chang, cái thời gian mà nóng bức, ta cần một giấc ngủ say để chiều lại tiếp tục làm. Họ làm xuyên ngày đêm, họ chăm chỉ. Chính vì có họ nên những con đường chúng ta đi mới được sạch sẽ, môi trường được phần nào bớt ô nhiễm.
Không chỉ là những người trẻ, người già họ cũng đi làm đó chứ! Họ chăm chỉ hơn ta nghĩ đó. Ai cũng nói tuổi già nên cần được nghỉ ngơi, nhưng đối với người Việt Nam, dù có nghỉ hưu rồi họ cũng vẫn đi làm đấy. Chăm chỉ, cần cù, chưa đủ để miêu tả được họ nữa. Tôi cảm thấy thật cảm kích khi thấy họ đèo những bao tải đựng đồ chằng sau những chiếc xe đạp Nhật cũ kĩ như vậy.
“Giờ còn ai mà thấy được tre với trúc nữa ”- Điều này có thể thật với các nước khác, nhưng đối với Việt Nam, bạn muốn gặp bao giờ chẳng được. Phải nói rằng, tre với trúc mọc khắp nơi, hầu hết chúng được mọc ở vùng quê, nên mới được gọi với cái tên thân thuộc “lũy tre làng”. Nghe hay nhỉ, nghe đến tên này là gợi ngay đến quê của mình.
Chỉ có như vậy thôi, tớ yêu Việt Nam lắm, cả con người ở đây nữa !



























