Họ và tên: Hà Trung Kiên
Ngày tháng năm sinh: 25/08/2000
Tỉnh/ thành phố đang sinh sống: Thành Phố Hồ Chí Minh
Nơi học tập/Công tác: Trường đào tạo Mỹ thuật Đa phương tiện Arena Multimedia
Hạng mục dự thi: Arenaites
Portfolio: Nhiếp ảnh
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Em là Kiên năm nay em 20 tuổi. Em biết đến và bắt đầu có sở thích chụp ảnh từ năm lớp 11, càng tiếp xúc em càng có sự say mê đến mức không thể dứt ra được. Em muốn tham gia cuộc thi này để thử sức và cũng như đánh giá năng lực bản thân. Thông qua đó phát triển cơ hội nghề nghiệp và kỹ năng trong tương lai.
HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH
Những hình ảnh được chụp trong một chuyến đi solo của em. Từ Hồ Chí Minh – Đà Lạt – Bình Thuận đó là một chuyến đi đẹp mang theo nhiều cảm xúc mà có lẽ em sẽ chẳng bao giờ quên. Hình ảnh cô bán bánh mì độ trung niên,bánh mì ở Việt Nam hẳn không phải món ăn xa lạ mang hương vị và dấu ấn đặc trưng của mảnh đất hình chữ S nằm dọc biển đông một món ăn mà có lẽ ai trong số tất cả chúng ta đều đã ăn qua. không chỉ riêng phở, bánh mì là món ăn đưa ẩm thực Việt ra toàn thế giới. Cảm xúc thế nào nhỉ? Tự hào xen lẫn cái hương vị tuyệt vời mà món ăn này mang lại. Mảnh đất màu mờ hình chữ S này không chỉ có ẩm thực mà còn có rất nhiều cảnh đẹp. Tiếp tục cuộc hành trình đi tới Đà Lạt một thành phố mộng mơ luôn có hương,sắc của mùa xuân. Chính vì thế mà ngay giữa lòng thành phố có một “chiếc” hồ mang tên Xuân Hương nhưng nổi bật nhất là những thung lũng,những đồi thông. Lên núi rồi xuống biển nhưng cảm xúc,niềm tự hào đối với Việt Nam là không thể nào không có đến từng cung đường ,ngõ ngách, nếu như Đà Lạt mát mẻ luôn có hương có sắc xuân thì Bình Thuận cũng vậy, bờ biển Phan Rí thật sự rất tuyệt biển xanh ,cát trắng. Những người ngư dân chăm chỉ bám biển để đem lại bữa ăn,miếng cơm,manh áo cho gia đình họ. Xem lẫn giữa cái đẹp đó là những “sinh vật” trôi lênh đênh giữa bờ biển có tên Rác. Thật tiếc khi thứ “đặc sản” này không được để ý như những đặc sản thơm tho,ngọt béo khác. Rác khắp nơi ,khắp các khu du lịch từ Bắc chí Nam nhưng chẳng ai đếm xỉa tới. Phải chăng con người quá bận rộn tới mức không thể bỏ chúng vào sọt rác,hay do ý thức còn chưa tốt? Câu hỏi này có lẽ mỗi người sẽ có câu trả lời riêng. Nhưng cho dù đi tới đâu,hình ảnh đẹp nhất không chỉ là cảnh sắc mà còn là người lao động. Từ cô bán bánh mì,tới chú đánh cá,ông lão cào ốc ven biển cùng với đứa cháu trạc tuổi đến trường. Con người lao động có lẽ là “thắng cảnh” đẹp nhất. Lao động không chỉ tạo ra của cải vật chất. Mà còn tạo ra sự gắn kết,kinh nghiệm và hơn hết sự lao động thổi vào những bức ảnh một cái hồn rất riêng, một cái hồn mang cả cảm xúc mà chắc chắn bất kỳ ai khi nhìn vào ít nhiều đều cảm nhận được. Cảm xúc đó là điều tuyệt vời nhất khi em nhìn lại những bức ảnh của mình. Không ai tắm hai lần trên một dòng sông thế nên hình ảnh, video là những thứ lưu lại những khoảnh khắc mà có lẽ sẽ rất khó mà có thể tìm lại được. Thông qua bộ ảnh trong chuyến đi vừa rồi của em, em mong là mọi người sẽ có cái nhìn cởi mở hơn đối với đất nước, người lao động và có thêm ý thức bảo vệ môi trường. Cám ơn các thầy cô và các vị giám khảo đã dành thời gian xem và đọc những dòng cảm xúc lộn xộn này của em.



























