Họ và tên: Võ Bảo Như
Ngày tháng năm sinh: 15/02/2007
Nơi học tập/ Công tác: Trường Đại học Văn Lang
Hạng mục: Photo Story
Bảng dự thi: Cộng đồng
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Mình tên là Võ Bảo Như. Hiện tại mình là tân sinh viên năm nhất của Trường Đại học Văn Lang, mang lại một màu sắc đầy mới mẻ và đầy sự nhiệt huyết đến với bộ môn nhiếp ảnh. Với em, nhiếp ảnh đã giúp chính em biết cách nhìn đời chậm hơn để có thể bắt trọn những khoảnh khắc nhỏ nhặt nhất trên trái đất to lớn này. Sau khi nhận được chủ đề của cuộc thi em rất hào hứng, tìm hiểu sâu về văn hóa dân tộc ở Việt Nam giúp em bổ sung thêm nhiều kiến thức mà đáng lẽ ra mình cần biết từ sớm. Tham gia chương trình với tinh thần học hỏi và em mong sao chính em sẽ nhận ra Việt Nam mình dù có những điều nhỏ nhặt nhất vẫn vô cùng đáng giá.
MÔ TẢ Ý TƯỞNG
Hẻm Giữa Tầng
Di Sản Phố Bốn Hai
Căn chung cư cũ kỹ này, số 42 Tôn Thất Thiệp không phải là một khối bê tông lạnh lẽo. Nó là một thực thể sống, một lát cắt của Sài Gòn.
Bước qua cánh cổng sắt nhuốm màu thời gian, bạn không vào một tòa nhà, mà bước vào một “Hẻm Giữa Tầng” – một mạng lưới hành lang mờ ảo, nơi ánh nắng chỉ dám lén lút rọi xuống những ô gạch men xanh ngọc, lót sàn từ thập niên cũ.
Mỗi tầng là một thế giới. Dọc theo hành lang, các cửa tiệm nhỏ nối tiếp nhau như những toa tàu. Rechan Vintage treo biển tròn trịa, ánh lên vẻ hoài cổ. Kế bên là những ô cửa sổ xanh lá, hờ hững mở ra một không gian bán quần áo, giày dép, hay có khi là một studio nhỏ. Những cái tên như febevintage, DASSPACE SAIGON, THE MIDDLE không chỉ là tên cửa hàng, mà là những lời tuyên bố về cá tính của lớp trẻ Sài Gòn – họ tìm thấy sự “mộc”, sự “thật” ở nơi tưởng chừng đã bị thời gian bỏ quên này.
Cuộc sống len lỏi trong từng góc khuất. Chiếc xe đạp cũ gác nghiêng bên lan can cầu thang, giỏ xe trống rỗng, như một người bạn đường lặng lẽ của bao thế hệ cư dân. Sắc đỏ rực rỡ của những tấm dán trang trí Tết còn sót lại trên tường, đối lập với mảng màu xanh dương cũ kỹ. Dưới tầng trệt, bóng người đứng nấu nướng, góc bán hàng tạp hóa nhỏ nhìn thẳng ra con phố ngập xe máy.
Chung cư này là một nút giao văn hóa. Phía ngoài, tấm biển lớn của chính quyền vẫn còn đó, nhắc nhở về việc “Giữ vững khu phố văn hóa”. Nhưng “văn hóa” ở đây không phải là bảo tàng. Nó là sự hòa trộn kỳ diệu: sự lộn xộn thân thương của một gia đình sống chen chúc, mùi hương cà phê thoảng ra từ một góc quán, tiếng cười của những người trẻ đang vào mua đồ.
Những bậc thang là nhân chứng im lặng. Từ cầu thang đá xám xịt, loang lổ vết nước mưa và thời gian cho đến lan can sắt đen sẫm kẹp giữa những mảng tường trắng vôi tróc lở, chúng dẫn lối cho hàng ngàn câu chuyện.
Nơi đây là “Di Sản Phố Bốn Hai” – một di sản không nằm trong viện bảo tàng, mà nằm ngay trong hơi thở của cuộc sống. Nó chứng minh rằng, trong lòng thành phố hiện đại, vẫn còn những khoảng không gian cho sự cũ kỹ, sự mộc mạc, và sự sáng tạo. Chung cư này không sụp đổ, nó chỉ đang biến đổi, chứa đựng cả ký ức của người xưa và nhiệt huyết của người trẻ. Tuy không quá nhiều người ở lại nhưng nó lại đang dần trở thành địa điểm phù hợp với những bạn trẻ và song song đó nơi này vẫn luôn giữ lại cái bản sắc của chính nó dù mọi thứ đang dần phải chạy theo thời gian.



























