Nhiếp ảnh
“Tuổi 18 là khoảng thời gian đẹp nhất của đời người” – Mẹ nói với đôi mắt rưng rưng và con cũng vậy.
Đôi mắt của một người phự nữ đã qua tuổi 18 được 26 năm và một đứa con gái mới qua 18 tuổi được 24 tháng. Hai cặp mắt cứ im lặng với hai thế giới riêng.
Đôi mắt của mẹ ùa về bao kỉ niệm, nhớ thương và tiếc nuối.
Còn đôi mắt con là bao khó khăn mà khi sang 19 có khi đến 20 hay 21 con cũng không biết mình sẽ giải quyết như thế nào. Giữa bao lựa chọn ngày 18, con đã bước vào khu rừng đó với sắc màu của sự hào nhoáng con trông. Nụ cười con dần tắt. Những tháng ngày trông chênh và lạc lối. Tâm trí con sợ hãi và buông thả. Nhìn con, mẹ không thể thấy. Đôi lúc con cũng không thấy. Ôi! Con chẳng biết nữa…
Con vẫn đứng đó, trong khu rừng ấy. Lặng lẽ nhìn về phía trước, ngơ ngác quay lại phía sau. Bây giờ con phải đi tiếp hay quay về với mẹ đây?


























