Họ và tên: Nguyễn Vân Anh
Ngày tháng năm sinh: 23/09/2006
Nơi học tập/ Công tác: Trường Đại học Văn Lang (Cơ sở 3 – Số 69/68, đường Đặng Thùy Trâm, Phường 13, khu vực Bình Lợi Trung, Thành phố Hồ Chí Minh)
Hạng mục: Photo Story
Bảng dự thi: Cộng đồng
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Mình là Vân Anh, 19 tuổi, sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn. Mình thích chụp ảnh và lưu lại những thứ bình thường – đoạn đường mình hay đi, mấy góc nhỏ mà chẳng mấy ai để ý, hay mấy cái bảng hiệu cũ,… Nhiều người cũng hay hỏi “Ủa có vậy cũng chụp nữa hả?” Nhưng với mình, đó là ký ức. Mình muốn giữ lại những thứ bình dị đó, vì biết đâu một ngày nào đó, chúng sẽ biến mất theo dáng vẻ bình thường mà nó đã từng xuất hiện, và.. chỉ còn tồn tại trong những tấm ảnh mình chụp. Đó là lí do mình có mặt ở cuộc thi này – Show It NOW, mình tham gia vì muốn mọi người cùng mình lưu lại một chút gì đó thuộc về thời gian, về con người, về những điều từng khiến sài gòn trở nên đặc biệt. Không phải một Sài Gòn hoa lệ lấp lánh đèn đường, mà là những mảng màu cũ kỹ, hơi lem, đầy cảm xúc. Với mình, đây không chỉ là một cuộc thi, mà là nơi để những người trẻ như tụi mình được học hỏi và chia sẻ văn hoá, truyền thống của Việt Nam theo cách riêng – bằng hình ảnh, bằng thiết kế, và bằng câu chuyện thật lòng của chính mình.
MÔ TẢ Ý TƯỞNG
Nghề nuôi mình, mình nuôi Nghề
Thật lòng mà nói, lúc nhận được đề, mình cũng không biết phải chọn gì. Vô tình, một hôm mình xem được vài hình ảnh của Việt Nam mình hồi đó qua một bài báo, mình thích lắm. Mấy tấm ảnh cũ mờ mờ, xung quanh nhịp sống của người dân đều có bóng dáng của vài tấm biển hiệu phía sau. Cái thì sơn đỏ, cái thì nền xanh, lấp ló mấy dòng chữ hơi nghiêng nhẹ, đổ bóng trắng,…
Mình nhận ra, những tấm bảng hiệu ấy từng là một phần rất riêng của đường phố Việt Nam, đặc biệt là “Sài Gòn”. Chỗ nào cũng có, từ tiệm hớt tóc, tiệm phở cho đến cửa hàng sửa xe. Mỗi tấm bảng đều là một câu chuyện, là dấu tay của người thợ. Còn bây giờ, mọi thứ đều mới hơn, sáng hơn, chỉnh chu hơn nhưng cũng có chút gì đó xa cách hơn. Bảng in, bảng led, font chữ công nghiệp, không còn cảm xúc trong đó nữa.
Và… mình quyết định, chọn nghề vẽ bảng hiệu làm chủ đề. Mình muốn ghi lại một phần của Sài Gòn đang phai màu, một phần ký ức mà mình sợ sẽ mất đi. Vì đôi khi, cái đẹp không nằm ở sự mới mẻ hay hoàn hảo, mà nằm ở cái “thật” của con người, thứ mà công nghệ không thể thay thế.
Tác phẩm 1: “Một đường thẳng, một đời nghề’’
Tay chú cầm thước thuỷ, từng nét di chuyển chậm rãi. Chú chẳng nói gì, chỉ tập trung nhìn vào bảng. Như thể mọi âm thanh xung quanh đều biến mất. Mình bấm máy, khoảnh khắc nhỏ lúc ấy làm mình nhận ra một điều, chú không chỉ đang vẽ bảng hiệu, chú còn đang vẽ cả cuộc đời mình lên đó.
Tác phẩm 2: “Khi màu sắc bắt đầu lên tiếng’’
Hình ảnh chú đang vẽ những nét chi tiết cuối cùng, đầu cọ vàng chạm nhẹ lên nền đỏ đã khô, để lại một vệt sơn mỏng, đều và dứt khoát. Mùi dầu loang trong không khí, ánh sáng phản nhẹ lên lớp sơn còn ướt. Mọi thứ yên ắng đến lạ – không có tiếng cọ, chỉ có chuyển động chậm rãi của bàn tay và màu đang dần hòa vào nhau. Đó cũng là lúc bảng hiệu bắt đầu có cho mình linh hồn của riêng nó.
Tác phẩm 3: “Chạm”
Giữa bao điều hiện đại, vẫn còn người âm thầm giữ lại màu của ký ức. Một lần chạm cọ, là một lần quá khứ được gọi tên – bằng cảm xúc, bằng kỷ niệm, và bằng niềm thương dành cho một Sài Gòn vẫn ở đó, dù đã khác đi rất nhiều.
Tác phẩm 4: “Nghề nuôi mình, mình nuôi Nghề”
Nghề này nuôi sống chú, còn chú thì nuôi lại nghề bằng đôi tay và sự bền bỉ mỗi ngày. Mỗi đường cọ là một phần cơm áo, mà cũng là một phần tự hào. Nhìn chú, mình thấy rõ cái đức tính rất Việt của dân mình, cái tính cần cù, chịu thương chịu khó, lặng lẽ mà làm, không phô trương, chỉ cần làm cho tới, cho tròn. Cái đẹp ở đây không nằm trong màu sơn hay con chữ, mà là ở cách người ta sống hết lòng với công việc của mình.
Tác phẩm 5: “Khi thành phố thay lớp áo”
Thế giới ngày càng phát triển, Việt Nam mình cũng vậy – sáng hơn, nhanh hơn, hiện đại hơn. Những tấm bảng hiệu cũ dần được thay bằng bảng led, bảng in, thứ gì cũng chỉ cần vài cú click là xong. Mình nghĩ, điều đó không hề xấu. Phát triển là tốt mà, vì nó giúp cuộc sống dễ hơn, tiện hơn. Chỉ là, giữa sự thay đổi đó, mình vẫn muốn nhớ đến những bàn tay đã từng tỉ mỉ pha sơn, đo nét, viết chữ. Những thứ cũ kĩ đó chính là nền để cái mới đứng vững hơn. Rồi một ngày, biết đâu có ai đó, người trẻ như mình, cũng lại nhìn thấy cái đẹp từ những điều tưởng chừng đã cũ – và bắt đầu viết tiếp câu chuyện đó, theo cách riêng của họ.



























