Bài thiNgô Thị Thu

Chia sẻ

Họ và tên: Ngô Thị Thu

Ngày tháng năm sinh: 07/04/2004

Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: Hà Nội

Nơi học tập/ Công tác: Arena Multimedia

Bảng dự thi: Bảng Arenaites

Hạng mục: Vẽ

GIỚI THIỆU BẢN THÂN

Xin chào, mình là Ngô Thu. Mình đến với cuộc thi với mong muốn chia sẻ góc nhìn của bản thân đến mọi người.

HẠNG MỤC VẼ

NHẮM MẮT LẠI VÀ KỂ CHUYỆN

Đến với Việt Nam: Hương – Vị – Sắc, tôi nghĩ tới một điều gì đó có thể cảm nhận bằng cách nhắm mắt lại và tưởng tượng, để thấy được tất cả những khía cạnh qua sự cảm nhận một cách thống nhất. Tự hỏi mình rằng liệu khi đã nhìn, rồi nhắm mắt lại bản thân có nhìn thấy toàn bộ câu chuyện của bức tranh hay không?

Nhắm mắt lại và kể chuyện, có câu chuyện nào mà bức tranh đã gợi cho bạn không?

Với tôi, tôi thấy trước mắt mình là cánh đồng lúa mênh mông bạt ngàn, những bông lúa vàng ươm trĩu nặng. Từng làn gió thổi qua đưa hương thơm lúa đồng ngọt ngào thanh mát, một cái hương thơm rất riêng và đặc trưng của vùng quê ngày mùa. Giữa cánh đồng lúa ấy, có một bác gái trên tay đỡ bó lúa đầy ắp, đầu đội nón lá, nước da cháy đen với những nét nhăn hằn rõ, đôi bàn tay thô ráp và đầy những chai sạn.

Vậy còn câu chuyện nào khác cũng có thể được kể hay không. Đó là những buổi sáng sớm khi bóng tối còn chưa tan hết, tôi thấy lưng bác còng xuống, tay bác cần mẫn và nhanh nhẹn cắm từng cây mạ. Thấy những ngày ra thăm lúa, thấy cánh đồng bị sâu bọ phá, đôi mắt bác nặng trĩu những lo âu. Rồi gió bão, nắng mưa thất thường, công việc đồng áng vất vả đã năm này sang năm khác để lại dấu ấn lên cơ thể và tâm trí bác.

Song những vất vả và khó nhọc dường như chẳng làm nụ cười của bác bớt đẹp, bớt tươi, mà còn kiến vẻ đẹp của bác càng thêm rạng rỡ và thu hút. Đó nét đẹp của lao động, của luôn cố gắng nỗ lực và của luôn biết tìm ra những điều tích cực của trong cuộc sống. Một nét đẹp mà tôi yêu quý và tràn đầy ngưỡng mộ của người dân Việt  Nam.

Nhắm mắt lại và kể chuyện, bức tranh này gợi cho bạn điều gì?

Đôi chân ông mỏi mệt sau một ngày lê bước qua từng ngóc ngách của phố phường Hà Nội cùng chiếc xe đạp cũ. Hà Nội về đêm, khi cái nóng bức và oi ả của nắng tháng 7 đã vơi bớt, ông tìm về chốn mình vẫn hay nghỉ ngơi, trên chiếc hộp bìa ông nhặt được được rải ra thay cho chiếc chiếu, ông ngả lên tấm lưng nhức mỏi với cái bụng cồn cào vì đói. Nhưng đêm hôm nay đối với ông là một điều gì đó thoải mái và hạnh phúc hơn rất nhiều, có cô gái đi tới, niềm nở cười chào hỏi ông: ‘’Cháu chào ông ạ! Ông đã ăn tối chưa? Hôm nay cháu có tự làm chút phở gà mang biếu các ông các bà ở đây, ông ăn cho cháu vui ông nhé!’’. Rồi cô gái dùng hai tay tận tay đưa túi đồ ăn cho ông, ông nở một nụ cười tươi cảm ơn cô gái. Bát phở đó nóng hổi, thơm lừng hương của bánh phở, thịt gà, hành lá, dậy hương nước dùng béo ngậy. Ăn một miếng phở, sợi phở ngon, hòa với nước ngọt dịu, với vị gà chắc ngọt, ông thấy mình được an ủi, thấy bớt cô đơn và sao hạnh phúc quá. Người con gái mang tặng ông bữa phở ấy, dù không nhìn thấy mặt, tôi có thể chắc rằng cô ấy rất đẹp, một vẻ đẹp phúc hậu và nhân từ, một vẻ đẹp toát ra từ tâm hồn, một vẻ đẹp luôn tồn tại ở con người việt nam. Từ trong quá khứ, thời chiến tranh Bắc Nam xa cách, đến với hiện tại, bệnh dịch hoành hành, mưa lũ tàn phá, người Việt Nam vẫn và luôn mang nét đẹp đẹp đẽ đó, không suy nghĩ thiệt hơn, chúng ta dùng tình thương, cố gắng chia sẻ và giúp đỡ những mảnh đời khó khăn hơn, chỉ mong sao sự trao đi của ban thân có thể đổi lấy ít nhiều những khoảnh khắc hạnh phúc của mọi người.

Với tôi, nói đến hương, vị, sắc Việt Nam, không thể không nhắc đến hương đồng lúa ngày mùa thơm ngát, nét đẹp cần cù chịu thương chịu khó, ý chí mạnh mẽ của con người và vị ấm ấp tình người, của sự cảm thông, chia sẻ giữa người với người dành cho nhau. Tất cả điều đó khiến tôi thấy tự hào, và cũng là nguồn động lực to lớn để tôi mỗi ngày lại cố gắng nỗ lực hơn.

Bài thi Sáng tạo

Tìm kiếm bài thi