Họ và tên: Trần Mạnh Chính
Ngày tháng năm sinh: 22/10/1998
Nơi học tập/ Công tác: Freelancer
Hạng mục: Vẽ minh họa
Bảng dự thi: Cộng đồng
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Mình là Chính, một thợ vẽ minh họa bán thời gian. Với niềm đam mê dành cho văn hóa – nghệ thuật dân gian Việt Nam, đến với cuộc thi lần này, mình hi vọng mọi người đón nhận những tác phẩm của mình.
MÔ TẢ Ý TƯỞNG
NGƯỜI “NGHỆ”
Từ “Nghệ” trong tên bộ tranh như một ẩn dụ cho tâm hồn nghệ sĩ và niềm say mê dành cho nghệ thuật – đặc biệt là nghệ thuật dân gian và văn hóa Việt Nam. Những tác phẩm trong bộ tranh được mình tạo nên sau chuyến du lịch Hà Nội, nơi từng hình ảnh, góc phố và hơi thở văn hóa đều trở thành nguồn cảm hứng để mình tái hiện vẻ đẹp lịch sử, văn hóa Việt qua lăng kính nghệ thuật đương đại.
Tác phẩm 1: Hương gốm
Bức tranh được lấy cảm hứng từ làng gốm Bát Tràng – nơi hội tụ tinh hoa của bàn tay và tâm hồn người thợ Việt. Vẻ đẹp của gốm Bát Tràng không chỉ nằm ở những đường nét thanh thoát, sắc men tinh tế mà còn gợi lên hình ảnh người phụ nữ Việt Nam: dịu dàng, khéo léo và sâu sắc. Mỗi mảnh gốm là một câu chuyện, một hơi thở văn hóa được thổi hồn bằng tình yêu và sự kiên nhẫn, giống như vẻ đẹp nhẹ nhàng mà bền bỉ của người phụ nữ Việt.
Tác phẩm 2: Tay ngọc thêu hoa
Bức tranh được lấy cảm hứng từ làng thêu Quất Động – cái nôi của nghệ thuật thêu truyền thống Việt Nam. Mỗi đường kim, mũi chỉ đều chứa đựng sự tỉ mỉ, khéo léo và tinh tế của người nghệ nhân, như thổi hồn vào từng sợi chỉ để tạo nên những tác phẩm sống động và thanh thoát. Tranh thêu Quất Động không chỉ ghi dấu nét đẹp văn hóa qua chiều dài lịch sử dân tộc mà còn phản chiếu những hình ảnh thân thuộc trong đời sống người Việt – giản dị mà duyên dáng, nhẹ nhàng mà sâu sắc, tựa như vẻ đẹp của những nàng thơ.
Tác phẩm 3: Đá bát phở
Phở – món ăn quen thuộc của người Việt – không chỉ là một bữa ăn mà còn là biểu tượng của tinh hoa ẩm thực Việt Nam. Trong làn khói trắng mỏng manh, quyện hương gừng, quế, hồi là cả tâm hồn của người Hà Nội: thanh tao, nhã nhặn và sâu sắc. Mỗi sợi phở mềm mại, mỗi giọt nước dùng trong vắt đều được tạo nên từ sự tỉ mỉ và tinh tế – như cách người con gái Hà Nội chăm chút cho từng cử chỉ, từng lời nói. Bát phở giản dị mà thanh cao, giống như vẻ đẹp của người thiếu nữ đất kinh kỳ – không phô trương mà cuốn hút, không cầu kỳ mà vẫn khiến lòng người vương vấn. Trong hương vị phở, người ta tìm thấy cái duyên thầm, cái tinh khôi và nét trang nhã đã trở thành linh hồn của Hà Nội xưa và nay.

























