Họ và tên: Nguyễn Hoàng Hiệp
Ngày tháng năm sinh: 03/02/2000
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: TP. Hải Dương
Nơi học tập/ Công tác: ĐH Luật Hà Nội
Bảng dự thi: Cộng đồng
Hạng mục: Nhiếp ảnh
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Mình là một người trẻ phải phóng xe máy đi học vào cái nắng như lửa đốt của Hà Nội lúc 1 giờ trưa và dắt xe chết máy trong lụt lội lúc 6 giờ chiều. Biến đổi khí hậu đã không còn là chuyện dành cho “thế hệ sau”. Nó đang trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống của con người và những người chịu đựng nhiều nhất, dài nhất không ai hết chính là những người trẻ như mình. Chính vì vậy, mình muốn dùng đam mê với văn học và nhiếp ảnh để truyền tải những thông điệp đến mọi người, đánh thức họ dậy và cùng nhau thay đổi cách sống một cách xanh hơn, sạch hơn. Cảm thấy mục đích của mình rất phù hợp với mục tiêu của cuộc thi, mình đã đăng ký tham gia, mong rằng những điều mình mong mỏi có thể thành hiện thực.
HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH
NGƯỜI BÌNH THƯỜNG SÓT LẠI
Căn nhà hoang đối diện tiệm trà chanh từ lâu đã trở thành một điểm đến lý tưởng của những người trẻ. Mua vài cốc nước rồi leo lên tầng hai của căn nhà, những người trẻ vui vẻ cười nói và ngắm nhìn hoàng hôn rực rỡ, không quên đăng những chiếc ảnh lên mạng xã hội để thán phục cái đẹp của cảnh sắc thiên nhiên. Nhưng những người trẻ với trí tuệ bình thường, thậm chí có thể giỏi giang và hiểu biết ấy, lại đáp thẳng những cốc nước mình vừa uống xong xuống hồ Tây, vừa làm vừa nói về những dự án tình nguyện hay học bổng của một trường nào đó. Xác cá, vỏ cốc, túi nilon cùng hạt hướng dương nổi lềnh bềnh, bốc mùi hôi thối cả một vùng. Những người trẻ khác, thay vì vứt thẳng rác xuống sông, lại để lại những thứ đó nằm chỏng chơ trên sàn nhà rồi ra về. Thật hay là trong những bức ảnh, chúng ta chỉ nhìn thấy mây trên đầu chứ không thấy rác dưới chân và còn may mắn hơn, những bức ảnh không thể bốc ra mùi.
Thế nhưng tôi gặp anh, một người có lẽ không được “bình thường” cho lắm. Chẳng có ai bình thường mà lại chân đi dép chiếc có chiếc không, quần áo cáu bẳn và tóc tai bù xù. Cũng chẳng giống như đám người “bình thường” phía trên, anh thu những vỏ cốc vào một chỗ rồi ngồi đó nhìn xa xăm. Mọi người cũng vì thế mà coi như nơi anh ngồi là nơi tập kết rác. Anh không dùng đồ nhựa, không xả rác và thậm chí là đi dọn rác. Tại sao anh, một người “điên” lại làm những việc “bất bình thường” như thế? Sao anh không đáp hết đống vỏ cốc ấy xuống hồ Tây như những người trẻ kia? Sao phải dọn đống rác ấy chứ?
Có lẽ do anh không được bình thường hoặc có lẽ, anh là kẻ bình thường còn sót lại, giữa những kẻ điên đang hủy hoại môi trường này.
Chỉ mong rằng thế giới có nhiều kẻ “điên” như anh, để sống xanh hơn, để yêu môi trường một cách đủ đầy và đúng nghĩa nhất.























