Họ và tên: Nguyễn Huy Tiến
Ngày tháng năm sinh: 22/09/2003
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: Hồ Chí Minh
Nơi học tập/ Công tác: Trường Cao đẳng FPT Polytechnic
Bảng dự thi: Bảng cộng đồng
Hạng mục: Nhiếp ảnh
GIỚI THIỆU BẢN THÂN:
Em tên là Tiến, năm nay 19 tuổi, hiện tại đang theo học ở cao đẳng FPT, em có sở thích là chụp ảnh và nhờ sự giới thiệu mà em biết đến để có thể giao lưu, học hỏi và phát triển thêm cho mình những kiến thức mới, với câu nói: “Học, học nữa, học mãi” nên em rất muốn tham gia sự kiện này để cho mình thêm những kiến thức mới và những góc nhìn mới.
HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH
CUỘC SỐNG XUNG QUANH TRONG ĐẠI DỊCH COVID – 19
Sự bắt đầu của đại dịch đã làm cho chúng ta thay đổi để có thể thích nghi với tình cảnh sống, tuy nó đã tàn phá và mang đến những điều khủng khiếp, nhưng cũng nhờ nó mà chúng ta nhận thức được mọi thứ đã thay đổi quá nhanh, làm chúng ta quên mất điều đó và giờ chúng ta ngồi lại nhìn mọi thứ, cảm nhận nó. Mọi thứ đều mới mẻ, đều đẹp đến lạ thường mà khiến chúng ta phải đắm chìm vào nó, trong đó có tôi, một thằng nhóc thành phố không có sự cảm nhận chút gì về thế giới xung quanh, lúc nào cũng dán con mắt vào cái màn hình laptop đến điện thoại 24/7. Tôi đã trở về nhà của mình. Nhà mình ở trên một sườn núi cách thành phố 17km đi về hướng tây nam. Xung quanh nhà mình là núi và rừng, mọi thứ rất hoang sơ, ít người dân sinh sống, nhịp sống rất chậm, làm mình hòa mình vào nó sau những năm tháng ở thành phố đô thị ồn ào tấp nập, lo toan bộn bề.
Mọi thứ rất hùng vĩ từ những vách đá đến những cục đá nhô lên trên vách núi.
Không chỉ thế ở đây còn những thứ mới lạ mà đến cả mấy năm trời rồi tôi mới để ý đến nó. Tuy nó rất là bình thường với mọi người, nhưng đối với tôi nó là những gì đó mới lạ mà đến tận bây giờ mình mới biết đến nó.
Và những đám mây bồng bềnh trên khoảng trời rộng lớn, cái mà chúng ta mong muốn được hòa quyện với nó để có thể thả mình vào nó và trôi đi không còn tấp nập hay hối hả của cuộc sống tấp nập trước kia.
Phần là trách dịch bệnh đã làm cuộc sống của chúng ta trở nên khó khăn, phần thì chúng ta phải nhìn nhận lại dịch bệnh mà chúng ta mới biết được được cuộc sống thay đổi đến dường nào. Nhờ đó đôi khi bản thân phải sống chậm lại để xem mọi thứ đã đang đổi như thế nào. Đừng để đến khi không còn gì rồi sống chậm thì chúng ta nhận ra bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều điều.



























