Họ và tên: Nguyễn Khánh Linh
Ngày tháng năm sinh: 24/05/2005
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: Hà Nội
Nơi học tập/ Công tác: THPT Quang Trung, Đống Đa
Bảng dự thi: Cộng đồng
Hạng mục: Vẽ
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Chào mọi người, em là Khánh Linh hiện đang là học sinh tại trường THPT Quang Trung, Đống Đa, Hà Nội. Em thích vẽ nhưng không có điều kiện. Em tham gia cuộc thi Show It NOW với mục đích là tự tạo cơ hội cho bản thân, coi đây là bước đệm để đi xa hơn trong lĩnh vực mĩ thuật!
HẠNG MỤC VẼ
HẠT GIỐNG CỦA TƯƠNG LAI
Hạt giống của tương lai được gieo trồng, phát triển bởi sự tiến bộ của con người trong y học để vượt qua dịch bệnh như bây giờ. Nó được tạo nên bởi rất nhiều “đôi tay”: Đôi tay của các y bác sĩ, đôi tay của các nhà chức trách, đôi tay của các nhà thiện nguyện, thậm chí là đôi tay của những người đã hy sinh, thiệt mạng vì đại dịch,… Góp lại, chúng ta có đôi tay của sự đồng lòng, quyết tâm đẩy lùi dịch bệnh của tất cả mọi người.
Nhờ có hạt giống ấy mà trẻ con được tung tăng đến trường, được thoải mái cười đùa, được thoả thích đi chơi. Các hàng quán, công ty lại được mở, lại được đón tiếp biết bao nhiêu vị khách, con người được sáp lại, chuyện trò,… Nhịp sống cứ thế mà quay lại, ta lại bận rộn, vội vã với công việc, những mối lo toan cùng bao điều mới mẻ!

Khi nhìn vào bức tranh, điều gì làm bạn chú ý?
Đối với mình thì đó là vẻ đẹp tươi tắn của những bông hồng, vẻ tươi mới của cây xanh. Nhưng để nhìn sâu hơn thì hình ảnh về chiếc cửa sổ lại làm cho mình xao xuyến, đầy tò mò.
Bức tranh được lấy bối cảnh từ một góc nhỏ trong khu vườn của mẹ. Nơi đây quả thực rất tuyệt vời. Đã không lên thì thôi, chứ đã bước chân ra đây thì mình luôn dành hơn ngàn giây để “ngắm”.
Mình “ngắm” đủ thứ: Ngắm đóa hoa hồng nhẹ lay gió, ngắm bầu trời nhẹ dịu xanh trong, ngắm ai đằng xa bước vào ngõ, ngắm dãy chung cư xếp thẳng hàng,…
Được ngắm những thứ thật xa vời, vậy mà mình vẫn bị thu hút bởi khung cửa sổ của hàng xóm. Cái cửa sổ ấy xui sao lại xây đúng chỗ lan can vườn nhà mình nên không bao giờ được mở, nhưng cũng thật may mắn sao khi nó lại được ngắm trọn vẹn khu vườn xinh đẹp của mẹ.
Qua cánh cửa sổ làm bằng kính, mình vô tình nhìn được vào bên trong. Đó là nơi nghỉ giữa hai dãy cầu thang, có tấm rèm màu vàng đôi khi được mở ra, kéo lại. Thực sự việc tưởng tượng ra hình ảnh người nào đó đứng ở trong nhìn ra cửa sổ, xong lại nhìn được khu vườn xinh đẹp ấy mà lòng mình xôn xao đến lạ. Đôi lúc cũng muốn có ai đi qua để nói: “Xin chào”, khu vườn đẹp thật nhỉ !” nhưng mà ngại lắm nên thôi; Và: “Cũng hết ngàn giây rồi nên tạm biệt”.
Mình đi xuống nhà.























