Bài thiNguyễn Thị Minh Phúc

Chia sẻ

Họ và tên: Nguyễn Thị Minh Phúc

Ngày tháng năm sinh:  15/11/2000

Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: TP.Hồ Chí Minh

Nơi học tập/ Công tác: Arena Multimedia

Bảng dự thi: Bảng Arenaites

Hạng mục:  Vẽ

GIỚI THIỆU BẢN THÂN

Xin chào mọi người, mình tên là Minh Phúc và mình hiện tại đang là học viên của Arena Multimedia. Mỗi năm Show It NOW đều mở ra những chặng đường với những đề tài hết sức mới lạ, giúp cho những ai có niềm đam mê với ngành nghệ thuật có “giả” bộ thử sức nhưng mang về những giải thưởng “thật”.

HẠNG MỤC VẼ

Khi chủ đề cuộc thi năm nay là hương vị sắc, ngay từ đề bài thời gian đầu em đã quay cuồng trong suy nghĩ năm nay nên vẽ đồ ăn gì, món gì, lễ hội nào,… Bề dày lịch sử Việt Nam phải gọi là cực kì phong phú trãi dài từ Bắc-Trung-Nam. Nhưng em chợt nhớ ra rằng, thật ra hương vị sắc không chỉ gói gọn trong những món ăn hay văn hoá truyền thống. Mà còn có thể là tất cả những mùi vị, màu sắc xung quanh chúng ta kéo dài từ những ngày còn bé chạy nhảy ngoài đồng đến khi trưởng thành. Và vì ta là người dân Việt Nam nên để tìm kiếm một thứ Việt Nam hơn không hề phức tạp hay xa vời như ta đã từng nghĩ. Vì vậy hãy để em gửi đến BTC “Việt Nam  hương vị sắc” của riêng em.

XE HỦ TIẾU ĐÊM

Ngày còn bé em đã từng theo chân mẹ, bưng từng tô cháo rửa từng cái bát, cũng trên những chiếc xe bán thức ăn ven đường. Vì vậy hương vị này em muốn lại cho mọi người là hình ảnh những chiếc xe bán thức ăn nghi ngút khói, nằm ở một góc ven vỉa hè. Ai cũng từng đã một lần hoặc luôn có sẵn cho mình một quán “Hủ tiếu gõ ruột” để lót dạ mỗi đêm, vì nó rẻ, ngon và nóng hổi.

Khi nhắc đến Việt Nam mình cũng không thể nào bỏ sót văn hoá ẩm thực đường phố và những chiếc xe đẩy thức ăn là một trong những hương vị mà em rất tự hào để nhắc đến.

HƯƠNG MÙA HÈ

Hương vị tiếp theo mà em muốn dành cho mọi người là những ký ức đặc biệt nhất của em khi được về quê vào những kỳ nghỉ hè. Vì sinh ra ở thành phố nên khi được dịp nghỉ hè để về quê náo loạn mấy con trâu hay chui ra đống rơm nằm dài ngủ trưa thì em quý lắm. Có thể tự làm cần câu bằng thân tre, đào giun để làm mồi và đi hái trộm sen chỉ vì “đẹp”. Đôi khi túi bụi cả mấy tiếng, mồi thì bị rỉa hết và chẳng thu lại được chiến lợi phẩm nào. Những mùi hương của tuổi thơ chẳng khi nào làm em ngưng nhớ về.

RU EM

“Cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi,

Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ.

Mẹ đang tỉa bắp trên núi Ka – lưi

Lưng núi thì to mà lưng mẹ nhỏ,

Em ngủ ngoan em, đừng làm mẹ mỏi.

Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi,

Mặt trời của mẹ em nằm trên lưng.”

Trích “ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ”

Và tác phẩm cuối cùng mang tên ru em, vì em lấy cảm hứng từ bài thơ của tác giả Nguyễn Khoa Điềm. Nội dung chính của bài thơ nói về hình ảnh của người mẹ, địu đứa con của mình trên lưng, vừa chăm con vừa làm việc chăm chỉ để cung cấp thức ăn cho bộ đội.

Và không chỉ ở quá khứ, mà cả hiện tại. Chúng ta vẫn rất dễ bắt gặp hình ảnh những bà mẹ gánh trên vai kinh tế gia đình và cả chăm sóc con cái. Như một nét đẹp chịu thương chịu khó của người phụ nữ Việt Nam qua bao đời nay.

Hình ảnh mà em muốn mang lại vẫn là hương vị gia đình nhưng sẽ mang nét vui tươi trong sáng hơn, một chút bản sắc trong trang phục truyền thống của người phụ nữ Dao.

Bài thi Sáng tạo

Tìm kiếm bài thi