Họ và tên: Trần Nguyễn Giai Trân
Ngày tháng năm sinh: 03/06/2007
Nơi học tập/ Công tác: Trường Đại học Văn Lang
Hạng mục: Photo Story
Bảng dự thi: Cộng đồng
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Tôi là sinh viên đang học tại trường Đại học Văn Lang và được giáo viên giảng dạy tại trường giới thiệu về cuộc thi này. Sau khi tìm hiểu về Show It NOW, tôi cảm thấy rất hứng thú với yêu cầu của chương trình. Tôi đã có hứng thú với các nét truyền thống của nước ta được một thời gian khá lâu trước kia nhưng chưa thực sự tham gia bất cứ chương trình hay chiến dịch nào cụ thể để lan tỏa các nét đẹp truyền thống này. Vậy nên Show It NOW giống như nơi để tôi được thể hiện suy nghĩ và góc nhìn của bản thân đến với mọi người, cũng như lan tỏa nét đẹp đó đến với nhiều người hơn.
MÔ TẢ Ý TƯỞNG
Nón Duyên
Có những điều tưởng chừng đã ngủ quên trong ký ức, chỉ cần một chút chạm nhẹ của sự đổi mới, chúng lại bừng sáng theo cách rất riêng. “Nón Duyên” ra đời từ cảm hứng đó – từ chiếc nón quai thao quen thuộc của mẹ, của bà, được thổi hồn mới bằng những sắc hoa mang nét trẻ trung, hiện đại. Chiếc nón vẫn giữ nguyên dáng vẻ mềm mại, chỉ khác là giờ đây có thêm chút tự do, chút phá cách – như cách thế hệ trẻ tìm lại cái đẹp xưa theo ngôn ngữ của riêng mình. Khi kết hợp cùng áo dài truyền thống, nón trở thành điểm giao thoa giữa quá khứ và hiện tại, giữa sự dịu dàng và sức sống trẻ trung. “Nón Duyên” là lời kể nhẹ nhàng nhưng đầy cảm hứng – rằng truyền thống không bao giờ cũ, chỉ chờ được nhìn lại bằng đôi mắt mới.
Về các tác phẩm: Các tác phẩm này được chụp tại bức tường đỏ đối diện ngân hàng MB Bank vào một buổi sáng đầy nắng tuyệt đẹp.
Tác phẩm 1 – Duyên Mở Đầu:
- Giữa khoảng sáng mờ êm, chiếc nón quai thao xuất hiện như một hơi thở cổ xưa vừa được đánh thức. Ánh sáng rọi nghiêng qua từng cánh hoa cài khéo léo trên vành nón, làm nổi lên những đường vân tre mộc mạc – biểu tượng của ký ức Việt. Ở đó, người xem không chỉ nhìn thấy một món phụ kiện, mà là hình bóng của mẹ, của bà, của những năm tháng dịu dàng đã hóa thành cảm hứng. “Nón Duyên” mở đầu bằng sự tĩnh lặng ấy – giản dị mà sâu, như một lời mời khẽ khàng để bước vào thế giới nơi quá khứ đang dần hồi sinh bằng sắc màu mới.
Tác phẩm 2 – Cười Duyên:
- Một nụ cười khẽ của người con gái trẻ cũng đủ làm sáng cả khung hình. Ánh nắng len qua lớp mây mỏng, vẽ trên gò má thiếu nữ một dải sáng mỏng, nhẹ mà ấm. Cô gái không cười lớn, chỉ nghiêng đầu rất nhỏ, nhưng ánh mắt và nét môi lại mang theo thứ năng lượng trong trẻo khó diễn tả. Có chút e ấp, có chút tự nhiên – như thể nụ cười ấy không dành cho ống kính, mà cho chính khoảnh khắc mình đang sống. Chiếc nón nghiêng vừa phải, tà áo khẽ lay, mọi thứ như tan trong gió. “Cười Duyên” – không phải kiểu nụ cười được sắp đặt, mà là nụ cười duyên nảy lên giữa ánh sáng, rất thật, rất nhẹ, và cũng rất riêng.
Tác phẩm 3 – Trong Nét Duyên:
- Cô gái đứng trong vùng sáng mềm, tấm áo dài trắng như tan vào lớp nắng vàng mơ. Nón quai thao khẽ nghiêng, đường viền ánh lên sắc kem ngọt ngào. Mọi thứ trong khung hình đều nhẹ – ánh sáng, dáng đứng, hơi thở – nhưng lại đầy cảm xúc. Có gì đó rất “Việt”, rất nữ tính, mà vẫn mới mẻ đến lạ. Ảnh như một khúc nhạc nhỏ, vừa đủ ngân lên để người xem cảm nhận được mùi nắng, tiếng hoa, và sự dịu dàng của thời gian. “Trong Nét Duyên” không đơn thuần là ảnh, mà là khoảnh khắc tĩnh lặng – nơi vẻ đẹp truyền thống được nâng niu bằng đôi tay sáng tạo.
Tác phẩm 4: “Hoa” Nghiêng
- Góc nghiêng của cô gái giữa nắng nhẹ khiến mọi thứ trở nên mềm mại. Chiếc nón quai thao được cài khéo vài nhành hoa đỏ và hồng nhạt — không cầu kỳ, chỉ đủ để nở rộ một nét duyên trẻ. Ánh sáng khẽ hắt qua vành nón, rọi lên gò má và đôi mắt hơi khép, tạo cảm giác vừa e ấp vừa tự do. Ở đây, vẻ đẹp truyền thống không bị bó buộc; nó thở cùng hơi thời đại, cùng sắc hoa, cùng cái nhìn tự tin của thế hệ mới. “Hoa Nghiêng” là khoảnh khắc giao thoa tinh tế – khi nụ cười xưa được thắp sáng bằng ngọn lửa trẻ.
Tác phẩm 5: Giữa Hoa và Nắng
- Một nửa khuôn mặt ẩn sau cánh hoa, nhưng ánh nhìn lại đủ để khiến người ta dừng lại. Trong sắc đỏ phủ khắp khung hình, cô gái như hòa cùng nhịp thở của hoa – mềm mại, nồng nàn, và đầy cảm xúc. Ánh nắng rọi xuống, phản chiếu lên lớp vải trong veo, tạo nên một thứ ánh sáng như đang tan chảy giữa hiện thực và mơ. Nón quai thao phía sau không chỉ là nền, mà như khung trời của ký ức – nơi cái duyên xưa cũ được tái sinh bằng góc nhìn rất trẻ. “Giữa hoa và nắng” không ồn ào, không cần diễn, chỉ là sự giao thoa giữa nhan sắc, truyền thống và cảm xúc. Một bức chân dung nói thay cho cả tinh thần của Nón Duyên: cũ – mới, mộc – mộng, mà vẫn đầy sức sống.



























