Họ và tên: Phạm Thị Liên
Ngày tháng năm sinh: 22/09/2005
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: Thái Bình
Nơi học tập/ Công tác: THPT Quỳnh Côi
Bảng dự thi: Cộng đồng
Hạng mục: Vẽ – Nhiếp ảnh – Thiết kế
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Xin chào mọi người, em là Liên, sinh năm 2005 và em đến từ Thái Bình. Em biết đến cuộc thi Show It NOW cũng đã khá lâu nhưng đến giờ em mới hoàn thành bài dự thi của mình. Chắc hẳn khi nhìn vào bài dự thi của em, mọi người sẽ cảm thấy hơi khó hiểu, có thể em biểu đạt nó chưa được tốt nhưng hy vọng tất cả mọi người trong chúng ta luôn biết trân trọng mọi thứ xung quanh mình và bảo vệ nó, tất nhiên cũng là môi trường sống của chính mình; thêm nữa, luôn hướng đến sự tích cực và nhìn mọi thứ qua lăng kính của sự trân trọng.
Vì vậy, chúng ta hãy sống một cuộc đời có chút an nhiên, lại có chút nỗ lực trong cái gọi là ước mơ và cố gắng đừng để sự hối hận trở thành một phần trong cuộc sống. Còn một điều nữa em muốn nói: Đại dịch đến, tang thương có, chia ly có,… nhưng hy vọng mọi người luôn đặt mình trong tâm thế chiến đấu với nó, biết bảo vệ chính mình và người khác và để khi nhìn lại không thấy hai chữ “hối hận” vì chúng ta đã, đang và sẽ làm hết sức mình.
HẠNG MỤC VẼ
MỘT PHẦN CỦA CUỘC SỐNG
Một cái ao, mấy cái cây, vài ngôi nhà, có lẽ chẳng có gì đặc biệt với mọi người nhưng đối với em nó là cả bầu trời kí ức. Quả thật, thiên nhiên luôn mang lại cho chúng ta cái cảm giác ấm áp, được bảo vệ. Đứng trước nó, lòng bỗng nhẹ nhàng, thoải mái đến kì lạ. Nhưng nó lại bị con người hủy hoại một cách vô tình hay cố ý nào đó. Chúng ta muốn bóng mát nhưng lại chẳng muốn trồng cây. Chúng ta muốn môi trường sạch đẹp nhưng lại chẳng muốn dọn rác. Thôi, cái quan trọng là ý thức mỗi người, hãy bảo vệ lấy cái môi trường, thiên nhiên xung quanh chúng ta và coi chúng là bạn mình đó.

HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH
CÂY CÓ THỂ CÒN BẠN TẠI SAO KHÔNG?
Là một cái cây đã chết, nó vẫn đứng đấy thật đẹp nhưng rồi nó sẽ bị chặt sớm thôi. Và hiện tại, nó bị chặt rồi, trông có vẻ thoáng mà lại thấy thiếu thiếu cái gì đó. Cái cây trước lớn lắm, xanh lắm, quả lại nhiều, che bóng mát cho mọi người. Nhưng cái gì là quá khứ, dù có huy hoàng cũng chẳng quay lại được. Con người cũng vậy! Ngày xưa đông vui, được đi chơi, được hội họp, giờ dịch chỉ có thể ở nhà và thậm chí là lo lắng. Có bao nhiêu người là nạn nhân của đại dịch? Tưởng chừng hiện tại là bế tắc, là kết thúc nhưng hãy nhớ còn tương lai để tiếp tục và cố gắng nữa mà. Cái cây chết sẽ được thay thế bằng cây con khác còn con người gặp thất vọng, đau khổ thì cũng phải gieo cây hy vọng, chăm nó bằng tích cực và nỗ lực để rồi nó sinh ra thành cả chứ?

Cái cây còn kiên trì lắm. Dù trên tháp chuông cao như thế nó vẫn có thể phát triển. Dưới cái nắng nóng của những trưa hè, nó vẫn xanh tươi. Vì vậy, trong mọi hoàn cảnh chúng ta hãy vững tin và cố gắng!

HẠNG MỤC THIẾT KẾ
BLUE OR BLUE?
Blue nghĩa là màu xanh, là bầu trời. Blue cũng là nỗi buồn, là thất vọng. Cùng một từ nhưng nó chia thành hai thế giới khác hẳn nhau. Một thế giới đầy những màu sắc, khát vọng, ước mơ, hy vọng và sức sống – nơi chúng ta có thể bay cao, bay xa, chạm tới những vì sao, làm những thứ chúng ta muốn. Thế giới còn lại là sự cô đơn, thất vọng, chán chường, khóc lóc, những nỗi buồn không tên trong cái lạnh lẽo hoang tàn. Cuộc sống như vậy đấy! Chỉ có điều bạn chọn hay tạo ra thế giới nào thôi!























