Họ và tên: Phạm Thị Thuỷ Tiên
Ngày tháng năm sinh: 04/05/1997
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: Hà Nội
Nơi học tập/ Công tác: Họa sĩ tự do
Bảng dự thi: Bảng Cộng đồng
Hạng mục: Vẽ
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Xin chào, tôi là Thuỷ Tiên, là hoạ sĩ tự do hiện đang học tập và làm việc tại Hà Nội. Tôi tốt nghiệp cử nhân khoa hội họa trường Đại học Mỹ thuật Việt Nam năm 2020 và đang đào tạo chương trình thạc sĩ tại trường. Tôi đã tham gia các cuộc triển lãm quy mô trong nước và tham gia các Workshop giao lưu văn hoá của các nghệ sĩ trên thế giới tại Việt Nam. Tôi thích vẽ phong cảnh và nền văn hoá ở Việt Nam, chủ yếu dựa vào quan sát cá nhân và muốn khắc họa những thân phận người trong cuộc sống thông qua các trải nghiệm thực tiến, những gì đang diễn ra trên đất nước của tôi . Đến với cuộc thi này, tôi muốn chia sẻ với công chúng góc nhìn của cá nhân trước những sự vật, hiện tượng , những biến chuyển của cuộc sống xung quanh ta thông qua hội hoạ. Đây cũng là cơ hội cho tôi được gặp gỡ và giao lưu với các bạn trẻ để bày tỏ góc nhìn của bản thân, cũng như học hỏi các bạn khác để hoàn thiện mình.
HẠNG MỤC VẼ
BẾP CỦA NGƯỜI NÙNG
“ Bếp của người Nùng”
Chất liệu : Sơn Mài.
Kích thước 70x90cm
Năm sáng tác : 2019
Tác giả : Phạm Thị Thuỷ Tiên.

Tôi đến vùng núi Lạng sơn, nơi có dân tộc Nùng sinh sống để hoàn thành kỳ thực tập tại các địa phương vào năm học thứ 2 của trường. Trường đại học mỹ thuật Việt Nam của tôi có chương trình đi thực tập trong các năm học để ghi chép tài liệu thực tế.
Tôi đến đó vào những tháng ngày hè, khi đó họ mới gặt lúa và bắt đầu trồng ngô. Vì đang trong kì thực tập, hàng ngày tôi và các bạn mang giấy và bút đi vẽ lại phong cảnh,hoạt động của con người và văn hoá nơi đây.
Tôi đã sống ở đó 2 tháng nên thật sự có rất nhiều chuyện để kể, chúng tôi hàng ngày đi bộ và vẽ trên những con đường dài hàng cây số, đi qua biết bao ruộng lúa, nương ngô, tham gia các hoạt động tín ngưỡng tế lễ của người Nùng. Chúng tôi được ở nhà dân, và được dân ở đó giúp đỡ rất nhiều cho kì thực tập để đạt kết quả cao, họ còn hào phóng cho chúng tôi mượn xe để đi lại, mời chúng tôi ăn uống triền miên, một tình cảm thật chân phương và hiếu khách của người dân Nùng, khiến tôi nhớ đến giờ.
Tôi đến nhà bà Sung, một gia đình trên triền núi. Hàng ngày bà Sung đi chăn bò, bà có 2 người cháu trai, con dâu và con trai.
Cháu bà 1 người học tại trung cấp cảnh sát và đó là niềm tự hào của gia đình, chúng tôi gọi đó là anh Sung. Bà đã dắt tôi đi chăn bò, tôi lớn lên ở thành phố và tất nhiên việc chăn bò khá lạ với tôi, chúng tôi đi lên đồi, có 1 cái lán của bà ở đó, tôi đã mang theo mì để ăn trưa, t ngồi ở lán đó vẽ cây cối xung quanh và còn có một chú bò buộc bên cạnh. Trưa đến, tôi đi nhặt những quả hồi rụng xung quanh, hít lấy hít để mùi hương ngào ngạt của thứ quả mà dưới xuôi được dùng để nấu phở, một món ăn truyền thống của Việt Nam, nhặt cả củi và chế được một cái bếp nhỏ để nấu mì. Gia đình họ hay mời tôi ăn cơm, cuối vụ mùa ngô thu hoạch chúng tôi còn được cho rất nhiều ngô để ăn, khi trời mưa anh Sung đã dạy tôi bẻ 1 tán lá để che mưa thay cho ô, những trải nghiệm không bao giờ quên.
Khi về Hà Nội, cùng với những kí hoạ tôi đã vẽ được, có một bức vẽ bếp, đó là một buổi chiều mưa vùng núi, khoảng 4h chiều, ánh đèn mập mờ, tôi xin trú mưa tại nhà một người dân và phát hiện ra căn bếp nhờ làn khói bay nghi ngút qua cửa sổ. Một chiều mưa lạnh. Tôi ngồi cạnh chiếc bếp lò đã gần tắt, sưởi ấm. Hít từng đợt khói từ siêu nước vừa sôi, mùi khói, mùi nước mưa, hơi ấm từ căn bếp với ánh sáng lờ mờ, ánh lên một vài tia sáng từ bên ngoài, tôi lấy giấy bút và vẽ lại khung cảnh ấy, một niềm hạnh phúc nhẹ bởi tôi được sống trọn khoảnh khắc trời chiều nơi phố núi, nghe từng hạt mưa rơi, chờ từng tia nắng chiếu lại vào căn bếp quê, sự yên lặng, tĩnh mịch, chỉ tôi với bếp, cặm cụi vẽ, khói nghi ngút bay. Tôi muốn truyền tải những ấn tượng đó thông qua một bức tranh về “ Bếp của người Nùng”. Từ kí hoạ thành một bức tranh sơn mài.

Sơn mài Là một loại hình nghệ thuật cổ xưa đã xuất hiện từ rất lâu đời tại các vùng Châu Á như Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản,… mới đầu, nó được sử dụng để gia công lên các vật dụng bằng gỗ như 1 loại sơn bảo vệ và trang trí xinh đẹp cho các vật dụng. Sự giao thoa văn hoá của các nước Châu A, sự ra đời của trường Cao Đẳng Mỹ Thuật Đông Dương tại Việt Nam đã đưa nghệ thuật Sơn mài đến đỉnh cao, tại đây học có các cuộc nghiên cứu và sử dụng sơn mài, cùng với các vật liệu chuyên dụng, đã đưa sơn mài từ một vật dụng của thủ công nghiệp đến với hội hoạ , sản sinh ra dòng tranh hội hoạ Sơn mài của riêng Việt Nam và khác hoàn toàn với Sơn Mài Nhật bản. Tôi lựa chọn vì đó là chất liệu gắn với lịch sử phát triển văn hoá của dân tộc, nó thật sự hấp dẫn khi vẽ những bức tranh. Toát lên vẻ trầm tích và cổ kính về một ký ức nhỏ nhoi , của một cô sinh viên mỹ thuật.






















