Mô tả tác phẩm
Họ và tên: Phan Trần Đăng Khoa
Ngày tháng năm sinh: 14/04/2001
Tỉnh/thành phố đang sinh sống: TP. HCM
Nơi học tập/Công tác: Trường đào tạo Mỹ thuật Đa phương tiện Arena Multimedia
Hạng mục dự thi: Arenaites
Portfolio: Nhiếp ảnh
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Mình là Khoa, bạn bè hay gọi là Bi. Năm nay 19 tuổi, không đẹp trai, đã vậy còn xấu nữa. Lý do mình đến với cuộc thi thì đơn giản thôi, thấy thích với lại nhìn quà cũng khá phê nên ghiền đăng ký tham gia thử xem được gì không.
HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH
Nói chung thì ý tưởng cũng không có gì nhiều, tuỳ cảm nhận mỗi người về hai chữ “Nghệ Thuật” là như thế nào. Những tấm hình chỉ là những khoảnh khắc mà đối với mình chỉ có một lần trong đời.
Cảnh chiều về ở Hồ Xuân Hương trên Đà Lạt, quê hương của mình. Đối với những bạn rời xa nhà để đến một chỗ hoàn toàn khác lạ thì rất khó khăn, mọi thứ đều xa lạ hoàn toàn, đã thế còn thấy nhớ nhà miên man nữa chứ :)) đây là một tấm hình trước khi đi xa mình chụp lại để có gì đó nhìn lại còn nhớ tới quê nhà.

Tấm hình này khá đặc biệt với mình. Lần này thì khi về Đà Lạt chơi thì được đám bạn rủ lên đồi chill (if u know what i mean :))) ). Đám bạn tuy không nhiều, nhưng mà chơi với nhau thật lòng nên mình rất vui. Thật ra cũng chẳng có cảm xúc gì mấy đâu, mà đơn giản là những gì mình muốn cho mọi người biết thôi.

Tấm ảnh này ghi lại là lần mình được đi phượt nhẹ xuống Đức Trọng. Tấm này chỉ là ngẫu nhiên chụp thôi, huơ tay múa chân các thứ tự dưng bấm máy phát :)) mà tấm này thì nó làm cho mình có cảm giác bình yên, mình muốn sau này cũng vậy, vợ con thì có cũng được, không thì cũng không sao. Nhưng mà ít nhất cũng phải kiếm cho mình một chỗ đi ra đi vào, một góc vườn nhỏ nhỏ trồng vài ba cây gì đấy cũng được (tới lúc đó tính). Bình yên là được.

Tấm hình này là lúc đi giải buồn cho thằng bạn. Thằng bạn này được cái là cao ráo, đẹp trai, giỏi cả trường lẫn đời. Tội cái là bị bồ đá :)) xong cái ảnh buồn, tìm người trò chuyện giải sầu nên mới gọi mình rồi hai thằng cứ đi dạo khắp cái Sài Thành này để giải khuây.

Sau khi chia tay người yêu thì cứ đi dòng dòng khắp cái Đà Lạt, cố đi những đường mà mình chưa bao giờ thấy (dân Đà Lạt mà chưa thuộc được hết đường), đi một hồi thì trời cũng bắt đầu tối, cho nên mình leo lên đồi ngồi làm vài ba hơi thuốc, tự đốt lửa, làm cà phê,… cứ như 1 buổi cắm trại nhỏ vậy. Khi mà màn đêm xuống thì trời cũng bắt đầu lạnh. Nhìn thấy phong cảnh mà ứa nước mắt. Bạn nghĩ tôi sẽ khóc chứ gì?? NHƯNG KHÔNG!!!! thay vì đó tẩm ảnh này ra đời :))























