Họ và tên: Trần Quang Thiện
Ngày tháng năm sinh: 10/05/2000
Tỉnh/thành phố đang sinh sống: Thành phố Hồ Chí Minh
Nơi học tập/Công tác: Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, ĐHQG TP.HCM
Hạng mục dự thi: Cộng đồng
Portfolio: Nhiếp ảnh
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Mình là một cậu nhóc trầm tính nhưng lại hay nói nhiều vì sợ nói ít sẽ có người không lắng nghe, một cậu nhóc không thích chốn đông người nhưng luôn để bản thân lạc lõng ở những nơi đầy người qua lại và còn ti tỉ những thứ ngược đời khác. Đôi lúc mình thấy bản thân thật sự cố chấp, chỉ vì muốn khẳng định với mọi người rằng mình vẫn ổn, mình không cô đơn mà phải khiến bản thân rơi vào vô vàn những cảm xúc tiêu cực.
Mình đến với Show it now không phải để than thở đâu nhé, mình đến để truyền năng lượng tích cực đấy! Mọi người biết vì sao mình lại nói thế không? Vì khi một người cô đơn nhìn thấy một người cô đơn khác, họ sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Cái mình muốn mang đến là sự đồng cảm, sự thấu hiểu và sẻ chia để những người cô đơn không còn cô đơn nữa.
HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH
Sài gòn mấy nay mưa tầm tã, những giọt lệ không còn lăn trên má nữa, chúng nó lăn trên những con đường của Sài Gòn, hoà vào cơn mưa để làm dịu đi tiết trời oi bức, nóng nực vốn có ở mảnh đất Sài Thành này. Lòng người lại trở nên lạnh tanh, từng cơn gió như đang muốn gào thét xua đuổi những mảnh đời nhỏ bé, mưa Sài Gòn không êm dịu như ở quê, nó quật vào những kiếp đời cơ cực từng cơn giông đau rát, quật bể chén cơm của những kẻ lang thang.
Mình không trọ ở Sài Gòn đủ lâu, nhưng mình sợ nơi này quá, sợ nhất là vào những ngày mưa nhìn thấy mấy cụ ông cụ bà mặc áo mưa bọc mỏng dính, đầu tóc bạc phơ ướt nhem ngồi co ro bên gánh hàng rong của mình. Mấy anh shipper cũng vất vả hơn gấp mấy lần khi đội mưa và đi kèm thêm cả đặc sản của Sài Gòn là “đường ngập”. Lần thứ hai trong đời, mình ghét mưa đến vậy, ghét cay ghét đắng những cơn giông của Sài Gòn, nó không lãng mạn như mình từng tưởng tượng. Nó trần trụi, thô tục và đầy hiện thực.
Mình hơi tham lam khi vừa muốn bộc lộ cảm xúc bản thân ở đoạn giới thiệu phía trên ở ảnh 3, 4, 5, vừa muốn gửi chút gì đó giá trị nhân văn ở ảnh 1,2 đến với cuộc thi này. Đây không phải là những tấm ảnh chỉn chu nhất mà mình từng chụp vì cảm xúc theo mình thì không nên có sự sắp đặt đó không phải là cảm xúc nữa.



























