Bài thiTrần Thanh Hùng

Chia sẻ

Họ và tên: Trần Thanh Hùng

Ngày tháng năm sinh: 06/07/1999

Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: Hồ Chí Minh

Nơi học tập/ Công tác: ĐH Sư Phạm TP.HCM

Bảng dự thi: Bảng Cộng đồng

Hạng mục: Nhiếp ảnh

GIỚI THIỆU BẢN THÂN

Xin chào mọi người, mình là Thanh Hùng, một sinh viên IT yêu thích chụp ảnh, mọi người cùng xem ảnh của mình nhé.

HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH

MANG HƠI THỞ SÀI GÒN

Sài Gòn của chúng ta cứ thế, cứ sống và vận hành trong sự tồn tại song song của hiện đại và truyền thống. Và trong chính sự vận hành không ngừng đó, có một thứ mà theo một cách tự nhiên nào đó mỗi khi nhắc đến Sài Gòn, người ta đều nhắc đến nó như một nếp văn hóa đặc biệt, không tách rời – cà phê, một thức uống tồn tại trong tất cả những ngóc ngách của không gian lẫn kẽ hở của thời gian. Bạn có từng bắt gặp có người trẻ nọ cầm vội cốc cà phê giấy đi ngang qua mấy cụ già ngồi nhâm nhi ly cà phê nói chuyện đời? Khoảnh khắc chứng kiến điều ấy thôi thúc tôi đi tìm những câu chuyện, những câu chuyện về cuộc đời bên những ly cà phê thân thuộc. Rồi tự nhiên như thế, tôi tìm đến cà phê vợt, chỉ vì muốn nghe lại đôi câu chuyện in hằn vết thời gian.

Đứng lặng im nhìn ngắm một con người cũ kĩ pha thứ thức uống cũ kĩ với mùi thơm nồng nàn và khói bốc lên nghi ngút, che khuất khuôn mặt tập trung của cô, tôi xúc động. Xúc động như thể tìm lại được cái hơi thở của Sài Gòn xưa, “có nhộn nhịp của phố thị nhưng cổ xưa và tràn đầy tình người”.

Tôi đón nhận ly cà phê với niềm hoan hỉ trong lòng. Hệt như kẻ vụng dại đã quá quen với những ly cà phê sữa đá ba mươi mấy nghìn, giờ được cầm trên tay một ly cà phê vợt nóng và thơm ngậy, được nghe cái cảm giác đắng ấm và đậm đà từ lúc chạm đầu lưỡi đến cả khi ngụm cà phê đã không còn trong cổ họng, nguyên vẹn và hài lòng.

Sài Gòn 3h sáng, mặc dù là  vị khách đầu tiên đến quán nhưng tôi không hề nhận được những ly cà phê đầu tiên được pha trong ngày. Chỉ bởi, trước tôi, còn có những vị khách dẫu chưa có mặt nhưng đã tới đây trước tôi hàng chục năm, như một thói quen không thể thiếu. Ly cà phê vợt của quán cô cứ như một chứng nhân bên cạnh cuộc đời của nhiều người. Có những ngày buồn, những ngày vui, những ngày thư thả đều đem ra mà trải lòng bên chiếc bàn cà phê nhỏ. Một sự gắn kết vô hình giữa những con người với nhau, ấm hơn cả hơi cà phê lúc mới pha mà tôi nhận được.

Hơn 70 năm, quán cà phê vợt vẫn tồn tại để gắn kết những con người cũ kĩ lại với nhau bằng những lời chào, những câu chuyện, cả những lần im lặng đọc báo, ngẫm nghĩ đôi ba điều. Sài Gòn bây giờ hiện đại và phát triển lắm, nên cà phê vợt cũng ít được pha bằng bếp than, nồi đồng, vợt đồng như trước. Nhưng Sài Gòn cũng hoài cổ lắm nên còn đó những khu chợ cổ yên bình và cũ kĩ, còn đó ly cà phê vợt đã cùng Sài Gòn qua bao tháng năm, thở chung một nhịp, đau chung một nỗi, vui chung một niềm.

Bài thi Sáng tạo

Tìm kiếm bài thi