Họ và tên: Tưởng Văn Thái
Ngày tháng năm sinh: 14/12/1997
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: Hà Nội
Nơi học tập/ Công tác: Trường Đại Học Phòng cháy chữa cháy
Bảng dự thi: Bảng Cộng đồng
Hạng mục: Nhiếp ảnh
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Bản thân may mắn được sinh ra từ vùng quê nghèo miền trung, lớn lên học tập và công tác tại Vũng Tàu, được theo học tại đất thủ đô. Khi rất may mắn được trải nghiệm hầu hết các vùng miền của đất Việt. Trong tôi luôn luôn khao khát được đi nhiều nơi mình chưa biết, sáng tạo, lưu lại khoảnh khắc, góp nhặt những trải nghiệm nhiều hơn ở cái đuôi mươi và tìm đọc những cuốn sách hay.
HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH
HOÀNG HÔN HÀ NAM NINH
Vào buổi chiều tàn, nơi len lỏi những hạt nắng cuối cùng xứ Nam Thanh, trên vầng trời đượm màu buồn ở cái nắng nhẹ ngày cuối thu. Cũng chính những thứ bình dị đến la thường, cái khoảnh khắc mà đem đến cho con người ta cái cảm nhận rõ nhất về nét đẹp của nghề nông và chính khoảnh khắc chiều hôm ấy là một trải nghiệm tuyệt vời khi được chờ đợi khoảng lặng cuối cùng của mặt trời ủ màu đỏ hồng của vầng mây ở những ngày cuối hạ sang thu.

EM NGÀY CUỐI HẠ
Khoảnh khắc được trải nghiệm bên dòng thác nước mát của ngày cuối hạ sang thu. Vẻ đẹp thuần túy người con gái xinh đẹp bất chợt được bắt nhịp tôn lên vẻ đẹp dòng Suối Đá, Núi Dinh không hề cũ kỹ, bị động hay tầm thường. Chính trong khoảnh khắc thoáng qua đấy, tôi đã may mắn có thể lưu lại được hình ảnh đẹp nơi hình thành nên nền văn hóa thứ hai của tôi.

NHỮNG ĐỨA TRẺ MAY MẮN
“…chúng cháu bao nhiêu tuổi rồi?” || “dạ, bọn cháu sinh năm 2013” || Tôi cười và đáp: “bay là những đứa trẻ rất may mắn đấy!” và trong chúng để lại vẻ mặt ngỡ ngàng, không hiểu tại sao tôi lại trả lời chúng như vậy! Đâu đó ở vùng quê nghèo Nam Roon, Quảng Bình thuần nông, những đứa trẻ vẫn được trải nghiệm một tuổi thơ dữ dội trước hiên nhà, là tuổi thơ đúng nghĩa những ngày hè mà những đứa trẻ thành phố không có cơ hội để hòa mình vào mẹ thiên nhiên.

CHÊNH VÊNH
Có dịp được ghé thăm làng Chài Nhân Trạch, vùng quê Quảng Bình, nơi những con người sống chân chất, bình dị với làn da ngâm đen đậm chất Ngư nghiệp. Khi bấm máy được khoảnh khắc chính phút giây ấy, trong tôi thoáng lên đôi từ “chênh vênh”. || Chênh vênh trên biển như cái nghề ngư nghiệp || Chênh vênh trên đường đời như cái tuổi đôi mươi.

CÁI NGHỀ
Ở cuộc sống bộn bề giữa lòng thủ đô, có những con người vất vả mưu sinh, cheo leo nơi đất khách. Người công nhân dù ở bất kì công việc nào họ phải giữ cho mình nét kỉ luật, đôi lúc họ phải đánh đổi rất nhiều thứ kể cả sự tồn tại của bản thân. Tôi may mắn được bắt trọn khoảnh khắc người thợ sơn đang cheo leo trên tòa nhà đang dần hoàn thiện.Và chính tác phẩm trên đã đem lại cho tôi và những người bạn rất nhiều cảm xúc và lời luận chân thực, chính những nội dung bình dị như vậy đã xây dựng nên một nét đẹp xây dựng nói riêng và hình ảnh người công nhân nói chung.























