Họ và tên: Lê Công Bình
Ngày tháng năm sinh: 27/02/1999
Nơi học tập/ Công tác: Arena Multimedia
Hạng mục: Photo Story
Bảng dự thi: Học viên
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Hello lại là mình đây. Nếu chỉ nói riêng về Sài Gòn thì có lẽ là mình hơi thiên vị nhỉ? Việt Nam mình vẫn còn nhiều cảnh đẹp và con người trên khắp cả nước Việt Nam mình cũng đẹp nữa cơ. Nên đây sẽ là bộ ảnh mình chụp bằng điện thoại trong suốt khoảng thời gian thanh xuân của mình khi có dịp ngao du đó đây khắp Việt Nam!
MÔ TẢ Ý TƯỞNG
Việt Nam và mảnh ghép còn ẩn giấu
Việc nhắm mắt đi ngủ rồi lại thức dậy ở một nơi rất mới thôi thúc con người ta khám phá những vùng đất còn hoang sơ. Đôi khi là một thành phố rất rất quen thuộc, đôi khi là nơi mình chưa từng đặt chân tới và tất cả đều làm chúng ta tò mò theo nhiều cách khác nhau. Nhưng thay vì đi tìm những vẻ đẹp đó ở những quốc gia nổi tiếng ở châu Âu hay các nước bạn lân cận thì có lẽ Việt Nam mới chính là nơi ta cần khám phá vì vẫn còn nhiều ẩn số cần được khai thác và biết tới.
Tác phẩm 1: Trong một lần đi Phan Thiết cùng trường Arena Multimedia, địa điểm tham quan Dục Thanh Học hiệu để lại cho riêng mình một cảm giác thiêng liêng đáng quý về việc ham học, dùng kiến thức để cứu quốc. Tuy vậy, cảnh quan xung quanh cũng để lại cho mình ấn tượng không kém về việc thiên nhiên và con người lại hòa hợp đến mức tạo nên một khung cảnh đẹp đến ngỡ ngàng.

Tác phẩm 2,3,4: Trong 1 lần hiếm hoi nhận được job đi Hà Nội, thay vì được khám phá phố cổ cũng như văn hóa phong phú đa dạng nơi đây thì mình đặc biệt được khám phá cung đường leo núi khó nhằn. Hai ngày có lẽ là quá ít nhưng đủ để mình hiểu được cái khó khăn, cái thử thách và sự hùng vĩ của thiên nhiên đối với con người nơi đây. Trái ngược với thành phố đông đúc nhộn nhịp, việc trải nghiệm cảm giác được cảnh vật xung quanh ôm trọn và việc tò mò với mọi thứ xung quanh là điều đáng để trải nghiệm hơn cả.



Tác phẩm 5: 5 năm mới có dịp trở lại Đà Lạt. Mình ngạc nhiên vì những nét đẹp kiêu hãnh mà vùng đất này vẫn luôn giữ vững sau suốt một quãng thời gian dài như vậy. Vẫn con đường đó, vẫn góc phố đó,… chỉ có những con người từng sống, từng làm việc tại nơi đó đã chẳng còn. Luyến tiếc lê bước tìm lại chút ký ức xưa, bất chợt quên mất ai rồi cũng sẽ trưởng thành, ai rồi cũng sẽ rời đi, chẳng qua bản thân mình cứ tiếc mãi những xúc cảm cũ rồi quên mất nó vẫn đẹp, vẫn thương nhưng theo một cách rất khác.























