Ngày tháng năm sinh: 12/11/2005
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: TP HCM
Nơi học tập/ Công tác: THPT Bình Phú
Bảng dự thi: Cộng đồng
Hạng mục: Vẽ
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Xin chào mọi người! Mình tên Võ Phương Anh. Mình rất đam mê nghệ thuật từ nhỏ mà chỉ toàn học vẽ người nên gần đây mình học vẽ cảnh là do quá thích thiên nhiên, có lẽ mình bị hớp hồn bởi Mother Earth rồi. Cho nên khi chủ đề nhắc tới sự bảo tồn tự nhiên thì mình không tài nào không góp phần vào được!
HẠNG MỤC VẼ
MỘT HY VỌNG “MÀU XANH”
Hiện tại, dù môi trường có đang bị tàn phá, các sinh vật dần mất đi môi trường sống thì ý thức bảo vệ môi trường và hồi phục lại thiên nhiên vẫn còn khá yếu. Tác phẩm của mình cho thấy viễn cảnh môi trường bị tàn phá, những ngọn cây chỉ còn đơn sơ vài chiếc lá héo, đất khô cằn chẳng có nổi một mảng xanh và gần như bị san bằng do máy móc. Đây chính là viễn cảnh mà những “mầm non” sau này sẽ phải chịu đựng. Những lớp trẻ sau này phải sống trong bộ đồ bảo hộ khi không khí đã trở nên quá độc hại, để rồi khát vọng mong được nhìn thấy một khu rừng xanh mát lành, một dòng nước xanh thẳm cùng chú nai đáng lẽ vẫn sống còn. Đứa bé ở đây ôm một viên pha lê màu biển để thêm vô những chỗ trống trên cổng đá. Trái đất nay đã vỡ thành những mảnh pha lê nhỏ sáng chói, rải rác khắp ngàn cây số. Có lẽ, tuổi trẻ sau này dù có cố tìm từng mảnh ghép để tái tạo thành thế giới xanh của ngày xưa thì vẫn rất đỗi xa vời. Rồi một ngày, khi môi trường đã bị tàn phá quá nhiều, động vật tuyệt chủng cũng sẽ chẳng thể nào có cách nào hồi sinh lại, màu sắc của vạn vật trong thiên nhiên cứ theo đó mà mất đi. Liệu đây có phải là cảnh tượng chúng ta muốn thấy khi về già? Liệu đây có phải tương lai chúng ta muốn trao cho trẻ nhỏ sau này? Hãy bắt đầu bằng việc trồng cây, bằng ý thức không xả rác bừa bãi. Bắt đầu bằng những “chữa lành và hồi phục”, đừng để đến khi chúng ta “tổn thương và hối hận”.























