Họ và tên: Vũ Hoàng
Ngày tháng năm sinh: 18/07/2003
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: TP HCM
Nơi học tập/ Công tác: Trường Đại học Công Nghệ TP.HCM – HUTECH
Bảng dự thi: Cộng đồng
Hạng mục: Vẽ
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Xin chào tất cả mọi người, mình là Vũ Hoàng. Hiện tại mình đang là sinh viên năm hai chuyên ngành Marketing tại trường Đại học Công Nghệ TP.HCM – HUTECH. Bản thân Hoàng từ nhỏ luôn có niềm đam mê mãnh liệt với việc sáng tạo nghệ thuật. Hoàng tham gia cuộc thi Show It NOW ở hạng mục Vẽ với mong muốn được trải nghiệm, học hỏi và gửi gắm những suy nghĩ cũng như cảm nhận của bản thân để chia sẻ với tất cả mọi người. Thông qua đó, Hoàng cũng hy vọng rằng mình sẽ được góp phần kêu gọi hành động trong việc thay đổi nhận thức hay thực hiện các vấn đề bảo vệ trái đất – bảo vệ chính sự sống của chúng ta.
MÔ TẢ Ý TƯỞNG
ĐẤT ƠI, ĐẤT NỨT TỪ TRONG NỨC
Hoàng luôn nhớ một câu nói thế này: “Và khi con nức tiếng chào đời, cũng là lúc những vết rạn hằn trên da của mẹ”. Đó chính là nan khởi cho cái tên “Đất Ơi, Đất Nứt Từ Trong Nức” – tựa như một tiếng gọi thân thương và lời răn dạy thiêng liêng về cội nguồn mà bản thân Hoàng muốn dụng tâm mang đến cuộc thi này. Bức vẽ được lấy cảm hứng từ sự thiêng liêng ngàn đời với hình ảnh của “Mẹ Thiên Nhiên” trong 2 sắc thái đối lập nhau. Ấp ủ ban đầu của Hoàng là hướng nét vẽ tương phản và sẽ mang một chút cổ tích. Nhưng trong chuyến hành trình trở về nhà của kỳ nghỉ vừa rồi, khi hướng mắt nhìn qua ô cửa kính và gột rửa tâm hồn bằng những mảng thiên nhiên bát ngát được tô điểm bằng sử thi dân tộc trong suốt mấy nghìn năm. Hoàng nhận thấy, cội nguồn chính là thi vị, sự ghép cắt và giao hòa một cách trần trụi từ chính mảnh đất mà con người của bao thế hệ đã không ngừng vun vén cùng cải tạo cho đến ngày nay mới là chiếc cọ mà Hoàng đang đi tìm.
Mỗi một nét mà khi Hoàng đặt tay vẽ xuống đều mong muốn gói gắm cho nó những ý niệm riêng. Từ những mảng xanh hợp lại thành tinh cầu cho đến những tia nứt nẻ chằng chịt lên nhau. Đó là sự tương phản đầu tiên giữa “sức sống” và “tàn lụi” mà Hoàng muốn gửi vào trong bức vẽ. Tiếp theo những vết nứt màu xanh non được Hoàng đặt cho cái tên là “vết nứt phù sa”, chúng ghép nối nhau tạo thành những mảng thiên nhiên trần trụi. Việc lựa chọn những đường cung hình “vảy phượng” hay “vân hoa tay” để tạo hình mảng ruộng bậc thang là ngụ ý của cho nói: “Đất lành chim đậu” hay “Thiên nhiên chính là dấu ấn tồn tại của con người”. Đối lập với đó là hình ảnh những vết nứt màu đỏ tựa như dòng nóng chảy nham thạch, thể hiện sự giận dữ và bộc phát. Nhưng thực chất với Hoàng mà nói, nó không hẳn là dòng nham thạch. Mà khi đấy Hoàng hình dung nó như một lời nhắc nhở, rằng hằn sâu trong cội đất đen là những máu xương chồng chất của bao nhiêu thế hệ, luôn sống ngầm chảy đến tận ngày nay.
Cuối cùng là bàn tay nâng niu chiếc bút vẽ, năm màu da trên năm ngón tay tượng trưng cho hình ảnh gắn kết hòa hợp của năm châu, cùng chung tay để xây dựng và vẽ nên một thế giới sống, gìn giữ cội nguồn xanh, gắn liền với câu nói “Bàn tay ta làm nên tất cả”. Với Hoàng nó không hẳn được gọi là bức vẽ, vì chưa bao Hoàng vẽ như thế này cả, mà nó chính là sự ghép nét từ cảm quan hằn trong suy nghĩ của Hoàng khi trực diện nhìn vào thế giới. Có lẽ từ những mảng bố cục và màu sắc rối mắt sẽ tạo ra một cảm giác khó chịu khi xem. Nhưng thay vì cố gắng khiến cho nó hoàn hảo và hòa hợp giữa hai sự tương phản thì bản thân Hoàng nghĩ chính hiện thực về những điều không hoàn hảo mà con người trực tiếp nhìn thấy mới thật sự chạm được đến lòng trắc ẩn, kích lên cái khao khát tạo dựng và biến hóa mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn. Bản thân Hoàng hy vọng, nửa mảng xanh còn lại sẽ được đặt bút vẽ từ tất cả mọi người.























