Họ và tên: Vũ Thiên Thảo
Ngày tháng năm sinh: 13/05/2000
Tỉnh/ Thành phố đang sinh sống: TP HCM
Nơi học tập/ Công tác: Arena Hồ Văn Huê
Bảng dự thi: Học viên
Hạng mục: Nhiếp ảnh – Thiết kế
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Em là Vũ Thiên Thảo, một cô gái may mắn được sinh sống, học tập và làm việc tại Sài Gòn. Em nghĩ bản thân mình may mắn vì em biết ngoài kia còn rất nhiều người có cuộc sống khổ cực hơn em. Em nghĩ mình may mắn vì đủ ăn, đủ mặc, đủ ấm và đủ chữ, còn có được công việc và ổn định cuộc sống ở tuổi 23.
MÔ TẢ Ý TƯỞNG
HẠNG MỤC NHIẾP ẢNH
NYLON ÔM CUỘC SỐNG
Em là Vũ Thiên Thảo, một cô gái sinh ra và lớn lên tại vùng biển Vũng Tàu xinh đẹp 21 năm. Nhưng mọi người biết không? Xinh đẹp ở đây chỉ là cái mác với tên gọi của nó mà thôi! Với em, người được lớn lên từng ngày ở vùng biển ấy, chứng kiến rác thải lềnh bềnh trên mặt nước một cách bình thản và êm đềm thật quen thuộc làm sao. Sau khi tốt nghiệp Đại học, em có được cơ hội làm việc và sinh sống tại Sài Gòn, vẫn là những thứ bé nhỏ mang tên “rác thải nhựa” ấy lại một lần nữa lướt qua đời em, em chẳng biết khi nào mà mỗi khi đi lên cầu ở Sài Gòn là như một thói quen, em lại nhìn nước xem rác có trôi lênh láng không? Em tự hỏi mình rằng: Nếu mình là cái bịch nylon, thì mình nhìn lại con người sao ta? Và rồi tất nhiên, chẳng ai khác trả lời cho em bằng những bức hình cả. Chỉ một từ duy nhất thôi “mờ mịt”. Mờ mịt như thực trạng hiện nay của trái đất vậy, mờ mịt như cuộc sống sau này của loài người vậy và thậm chí là mờ mịt như chính cái không khí mà mọi người đang hít vào thở ra vậy. Cái nơi mà chúng ta gọi là không gian sống đang dần bị chính chúng ta phá đi. Chúng ta quên mất việc gìn giữ nó để kéo dài tuổi thọ của bản thân rồi. Em mong rằng từ ngày hôm nay, cuộc sống của chúng ta sẽ ngày một “rõ nét” hơn!





DỌN CHỢ TỐI MUỘN
Từ nhỏ, em may mắn được sống chung với cả bố và mẹ, vì vậy em ảnh hưởng rất nhiều tính tốt từ gia đình. Mẹ luôn dạy em cách phân loại rác. Rác nhựa sẽ tái chế, rác phân huỷ được như rau củ, vỏ trứng, vỏ trái cây,… sẽ bỏ vào chum ủ để làm phân bón rau cho bố. Cứ thế dần lớn lên, nó ăn sâu vào lối sống của em khi nào không hay. Em tập cách đi mua cà phê dùng ly của mình, dùng xong đồ nhựa trong nhà sẽ rửa sạch phơi ráo, đóng thùng chờ gửi tới Plastic People để được tái chế. Sinh sống ở Sài Gòn gần 2 năm, mình vẫn duy trì lối sống tích cực đó mặc dù bạn bè có hay ghẹo là “mày tái chế thế thì cũng chẳng hết rác ngoài đường”. Nhưng sao mình chẳng nghĩ thế, nếu ngoài kia có 10 hay 100 bạn Thảo thì đỡ rác hẳn ấy chứ. Một hôm trên đường đi làm về, tới đèn đỏ mình thấy một cô chạc tuổi mẹ đang đẩy xe rác, mình dừng lại rồi gửi cô gói xôi sáng mình ăn chưa vứt. Cô bảo cô cảm ơn mình vì bỏ rác đúng chỗ. Nghe mà mình buồn buồn sao á, buồn cho những người làm từ sớm tới khuya chỉ để quét dọn đường phố, gom rác khu chợ, dẹp rác cho cả Thành phố này đẹp hơn. Buồn vì ngoài kia mọi người tiện đâu thì vứt đó, buồn vì nhiều người ngoài kia chưa nhận ra giá trị của việc tái chế.





HẠNG MỤC THIẾT KẾ
RÙA VỀ VỚI BIỂN
Bạn có biết Rùa là loài có ý nghĩa lớn gắn liền với lịch sử Việt Nam không? Do mai Rùa phía trên có hình tròn tượng trưng như bầu trời, còn phía dưới phẳng như mặt đất vậy. Vì thế Rùa được coi là biểu thị của vũ trụ. Mang dáng vẻ lớn lao nhưng Rùa ngày nay lại chẳng còn nhiều, chúng chết dần mòn vì cách sống của loài người, chúng lớn lên với hình hài méo mó. Méo mó không phải vì chúng sinh ra như thế, méo mó vì những thứ tưởng chừng sẽ tan biến theo thời gian nhưng phải mất hàng triệu năm mới phân huỷ được. Rùa cứ sống thế, ngày qua ngày rồi lớn lên, gồng mình sống trong biển cả ngập ngụa những thứ có thể khiến chúng méo mó hơn nữa.
Xin đừng quăng rác ra hồ, ra sông, ra biển,… để hình hài những sinh vật đẹp đẽ vẫn mãi vẹn nguyên.























